Xuống Núi
Luân Hoán
Xuống Núi
đúng thật là ta đang còn sống
vác xác về đây đứng ngó trời
nhà cũ vẫn xanh giàn hoa giấy
mà em lãng đãng những nơi đâu ?
hàng xóm mách rằng em qua Mỹ
cùng người tình mới, khoảng ba mươi
hai con em trả về cho nội
cũng đã rời xa Tổ Quốc rồi
ngồi xuống thềm xưa, nhìn con mực
chạy về quấn quít ngửi ra hơi
xoè tay vuốt nhẹ lên đầu chó
đâu có…lòng đâu có bồi hồi
chẳng lẽ mừng em vui duyên mới
đâu dám hận đời bạc như vôi
làm sao hờn trách em cho được
nhưng biết làm sao gắng mỉm cười ?
em hỡi có còn khi mô nhớ
nắng chiều Sông Vệ chín vòng môi
núi Bút tay tìm tay trong tóc
thách nhau đuổi bắt lấy cuộc đời
em hỡi có khi mô suy ngẫm
vài giây về tình nghĩa con người
tinh huyết anh ghi vào thớ thịt
còn không hay nát với cơn vui ?
ta chợt xót thương đôi hạt lệ
ứa thầm trong bóng xế cuộc đời
đứng lên, nhặt lấy vài hòn sỏi
định ném, nhưng cầm giữ chút hơi
em ơi Mỹ quốc phương nào nhỉ
ờ đây, ta đã thấy em rồi
em đang hít thở trong lồng ngực
dịu dàng trong nhịp đập tim tôi
Luân Hoán