Xuân Nhớ Chao Ôi!
TRẦN YÊN HÒA
Có phải em mang mùa Xuân đi xa
Xa ngái trong lòng anh từ độ
Trăng thu muộn đìu hiu một dạo
Anh lặng im thủi thủi với Xuân kề
Có lẽ em mang ngọn gió theo mưa
Thổi lạnh ngắt giữa mùa giao cảm
Thành phố lên đèn mình anh ảm đạm.
Tượng đá nào rỉ máu giữa đêm khuya
Như chim xa cành kêu tiếng tịch liêu
Âm thanh động giữa trời vô vọng
Ngàn năm, trăm năm cô đơn, quá đỗi
Đâu mùa Xuân của những tháng năm gần?
Thôi thì, Em đi, đau xót châu thân
Anh ngó mãi biển bờ thương nhớ
Đất-Trời- đó hoài mang tân khổ
Và em thì, xa hút, biệt tăm luôn.
Mùa Xuân anh, giá lạnh quá chừng
Nghe rét buốt tận cùng phế phủ
Ơi Em, mùa Xuân tôi, hãy ngủ
Trong vô cùng, bừng mắt, hiện ra em.