Viên Phấn Ngậm Ngùi
Tôn Thất Phú Sĩ
“…Ở nơi đó phía trước có đường Lê Lợi”
Thọ trước cổng trường…
Người đến thăm ta thật bất ngờ
Gợi niềm nhung nhớ mái trường thơ
Tình xưa xa vắng ta tưỡng mất
Bỗng thấy người về cứ ngỡ mơ
Kỹ niệm êm đềm chập chờn đâu đó
Em bàn đầu ta cuối lớp xôn xao
Trên bục giãng thầy giãng bài toán khó .
Trộm nhìn em ta ước lược phương trình
Giờ Lý Hoá hẹn nhau chiều bát phố
Ngồi tiệm kem lặng ngắm bóng em qua
Giờ sử Việt thầy dạy ta viết sử
Bằng cung tên chinh chiến tự bao giờ
Giờ triết học khô như mùa hạ nắng
Mơ màng nhìn tà áo trắng đi ngang
Cành phượng vĩ vương hồn ta nhuốm máu
Tiếng ve sầu rên rĩ mối tình câm
Ngày nắng ấm cùng nhau đi cắm trại
Ta ra tay nghĩa hiệp giúp em làm
Dựng chiếc lều mà thâm tâm thầm gọi
Anh cùng em lều lý tưởng trăm năm
Trưa nóng cháy xe đạp em xì lốp
Rất ân cần xin bơm bánh xe mềm.
Em đỏ mặt nghiêng nghiêng vành nón lá
Ta cuối đầu hối hận làm buồn em
Chè ngã năm những trưa trốn học
Cụm nắng vàng pha lẫn mùi đường
Hai đứa chụm đầu bên ly đậu đỏ
Nước dừa bánh lọt ngọt quê hương
Trên đỉnh cao sắp hàng cùng lủ bạn
Xe không phanh đua xuống dốc Cầu Vồng
Chớt thấy áo em bay trong chiều tím
Hoãng hồn nhắm mắt buông ghi đông
Sân vận động Chi Lăng ồn ào náo nhiệt
Ta thủ môn đội tuyển bóng trường mình.
Tung tuyệt chiêu chụp trái banh Quốc Học
Em vỗ tay , ta bay lên trời xanh
Biển Mỹ Khê rì rào nghe sóng vỗ
Bơi ngang bơi dọc làm kình ngư
Trên cát vàng đôi chân em ngà ngọc
Dẵm nhẹ hồn ta đi vào cỏi sa mù
Sắp đến bải trường thầy trò lưu luyến
Tờ báo tường trau chuốt câu thơ
Anh yêu em như sóng biển vỡ bờ
Em đọc vội vàng mắt nai bỡ ngỡ
Đêm liên hoan trong sân trường nhộn nhịp
Mảnh trăng thề lắt lẽo trên cành cây
Ta ôm đàn hát bài mùa tạm biệt
Buồn vui gì cũng chỉ một đêm nay
Thế là hết trao tay trang lưu bút
Viết những tâm tư thầm kín cho nhau
Bao năm tháng dù phai nhoà vết mực.
Mái trường xưa mãi vương vấn tình đầu
Thôi tạm gát những ưu phiền tuổi dại
Bên cửa lớp ngày thi đã gần kề
Rồi mai này mười phương ta tung cánh
Bỏ lại đàng sau tuổi mộng đam mê
Phan Châu Trinh yêu dấu
Trường của tôi giờ tan nát
Ai nỡ nào đập phá mối tình xưa
Tôi nhất định không bao giờ về Đà Nắng
Để trường tôi còn mãi mãi trong hồn
Và đêm nay trong mùa đông giá
Trời Paris tôi khóc với sương mù
Thôi trả lại cho em
Bảng đen buồn ngơ ngác
Chỉ còn Thầy Cô với viên phấn ngậm ngùi
Tôn Thất Phú Sĩ
PCT- 54 – 61