Về Thăm Mẹ
Võ Nguyễn Như Quỳnh
Mỗi năm con về thăm mẹ hai lần
Một tuần phép, mẹ trách hoài quá ngắn
Trời tháng năm rực vàng lên màu nắng
Mẹ tháng nào cũng ngóng dõi tin con
Mỗi lần về tóc mẹ lại bạc hơn
Con cứ dối mà khen hoài mẹ trẻ
Ðồng lương nghèo con không nuôi nổi mẹ
Gần sáu mươi mẹ vẫn phải đi làm
Trời tháng năm nhức nhối cụm hoa vàng
Con đón mẹ vài buổi chiều tan sở
Nhìn trán mẹ đôi giọt mồ hôi đổ
Con thấy mình như một đứa bất lương
Câu thơ con ngân những điệu tầm thường
Không tả được lòng con gào tha thiết
Con về phép rồi lại đi biền biệt
Sang năm về tóc mẹ bạc nhiều thêm
Con mèo nằm bên cửa mắt lim dim
Nhìn cô chủ mà dường như chẳng nhớ
Con bỏ đi, con mèo con gửi mẹ
Mẹ chăm mèo lại gọi nó bằng “con”
tháng 4’00
Võ Nguyễn Như Quỳnh