Vẫn Thấy Mẹ Về Trong Giấc Mơ
Luân Hoán
Mẹ nằm đọc Lục Vân Tiên
trăng thu vào chật mái hiên nghe cùng
hương từ vần điệu nghĩa trung
hương từ giọng mẹ thơm lừng đêm khuya
L.H
mang tro cốt mẹ lên sườn núi
cải táng, dựng bia gởi đời sau
lớ ngớ bên đồi, lòng bình thản
cái buồn tạm ổn đã từ lâu
nắng nghiêng đồi rũ mây cùng gió
lảng vảng rúc vào nách lá xanh
bỗng dưng chợt muốn làm thi sĩ
nhúng lòng vào cái nhớ loanh quanh
chiều bịn rịn qua, đêm chồm tới
vắt vai áo gió, xuống đồi hoang
vấp chân, đứt dép, tươm giọt máu
bức lá chùi qua, thở nhẹ nhàng
ngó trực lại đồi, ngọn khói hương
coi kìa, lòng dạ xót xa buồn
mẹ nằm trong đất hay trong khói ?
đất , khói gì không biệt tích luôn
vuốt mặt, quay lưng, bương xuống núi
đi hoài , đi miết, đi thật xa
nửa vòng trái đất đâu là mấy
đêm đêm ngoái lại, vẫn như là…
hiu hắt đồi hoang nắng tiếp mưa
chữ đề bia, mòn nét hay chưa ?
mười năm quờ quạng đi dựng nghiệp
thao thức từng đêm trắng gió đùa
may vẫn còn thơ, vẫn có thơ
thong dong giữ được những giấc mơ
chiều dài cuộc sống dùn da thịt
vẫn thấy mẹ về trong giấc mơ
Luân Hoán
(Cỏ Hoa Gối Ðầu / Sóng Văn USA 1997)