Tuyển tập thơ Trần Hoan Trinh, Bỏ Trường Mà Đi
Nhóm Trò Xưa PCT thực hiện
Tuyển tập thơ Trần Hoan Trinh, Bỏ Trường Mà Đi, do nhóm Trò Xưa PCT thực hiện, sẽ được phát hành vào cuối tháng Mười Một nhân dịp kỷ niệm trường Phan Châu Trinh, Đà Nẳng, tròn 50 tuổi. Tuyển tập dày hơn 250 trang gồm trên 120 bài thơ hay, chọn lọc suốt “một đời thầy, một đời thơ”.
LỜI TỰA tuyển tập thơ BỎ TRƯỜNG MÀ ĐI
Buổi chiều cuối mùa hè hâm hấp cơn gió rịn ẩm hơi nước thổi luồn qua hàng cây hồ đào sau vườn nhà làm lay động tàng lá đang rũ mình tiếc rẽ cơn giông không đến. Quên lửng cái ẩm nực khó chịu của trời chiều đang tức giông, nhóm học trò cũ ngồi quây quần thích thú lắng nghe người bạn lớn kể chuyện thầy cũ trò xưa của một thời Phan Châu Trinh vang bóng. Người học trò hoang nghịch nhất của lớp Đệ Nhị B niên khóa 59-60, lớp-dạy-nhớ-đời lớp-dạy-để-đời của thầy Trần Đại Tăng, hào khởi kể về những phung phá ngông cuồng của thuở học trò, thuở bỏ-trường-mà-đi xuống cuộc đời. Nhìn anh, nhìn ánh mắt anh, tôi như vẫn thấy ánh lửa bập bùng đêm văn nghệ cuối năm trên sân cát trường xưa và tất cả nghĩa tình bầu bạn mà anh đã gói trọn làm hành trang đi vào cuộc đời giông bão. Có lẽ chiếc nôi êm đềm của tình thầytrò bằng hữu thân thuộc đã giúp ru anh qua sự thống khổ đọa đày của mười mấy năm chẳng chịu bán mình. Một lúc nào đó cuối câu chuyện, anh nhắc đến ngày sinh của mình. Kỷ niệm còn nở trên môi anh cười mà đôi mắt cũng vừa đượm chút buồn xa vắng. Trong thảng thốt, tôi nghĩ đến một hiện-tại-kéo-dài mà anh vẫn sống ở đó, từng ngày, sôi nổi khóc cười.
Anh ra về. Tôi đọc lại tập hồi ký của thầy. Tôi đọc lại đoạn thầy viết về lớp dạy đầu đời, về đêm kịch học trò cuối năm. Tôi hiểu ra tại sao thầy Trần Đại Tăng viết…Đây là lớp tôi vừa dạy vừa học. Đây là lớp tôi vừa là thầy vừa là bạn… Tôi hiểu ra tại sao thi sĩ Trần Hoan Trinh muốn đặt đề tựa tập thơ của mình Bỏ Trường Mà Đi.
Trên con dốc dài hơn bốn mươi năm lồng lộng thời gian, tóc thầy tóc trò một thuở xanh như mộng đã một chiều điểm sương bạc trắng, vì bội bạc biển dâu. Quẩn quanh bục giảng, phấn-trắng-bảng-đen, hồn thơ thầy vẫn bỏ trường mà đi, âm thầm trông ngóng vui buồn theo từng đứa bại, đứa thành, đứa vinh, đứa khổ… Người học trò một sớm xa trường đi theo giấc mơ đất trời biển lớn lòng vẫn quay về, hanh hao nỗi nhớ bạn cũ trường xưa và mái tóc thầy trắng buồn như đá.
Trên đôi cánh suy tưởng, mang mang đi về, tri kỷ đã gặp nhau… cho dù một đêm trăng nào, rượu uống một mình, vẫn tự hỏi lòng…
Nghiêng bầu mà hỏi
Thiên hạ mang mang
Ai người tri kỷ
Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường, Hồ trường…
Ta biết rót về đâu…
(Thơ Nguyễn Bá Trác)
Trò Xưa
Tháng Chín, 2002