Trưa Ở Hội An
Hoàng Quy
Có một thuở nào trưa rất nắng
áo hoa bay ngợp cả hồn ta
có một thuở nào xưa buồn lắm
tiếng ru đưa xao xác quê nhà
trưa gởi nhớ bên trời hàng xóm
tràn ngoài trưa nắng thuở ban đầu
trưa đi giữa bờ tre bụi gió
ngoài hiên trưa thoảng chút hương cau
trưa buồn ngủ bên thềm chải tóc
tóc bay hương, hương tóc trưa nồng
trưa một bận qua lòng trải nắng
tuổi hoa thơm sách vở bềnh bồng
trưa tháng hạ trôi trên đườntg cái
dấu chân son lấm tấm hẹn hò
trưa ở lại lòng ta vội vã
hỏi thăm trưa, trưa đứng đầu hè
trưa bướm trắng vờn bay trước ngõ
trưa một mình nằm mộng quân vương
cành soan trưa long bào phơi đỏ
bướm theo trưa quanh quẩn trong vườn
trưa thuở ấy hương đồng rạ mới
lang thang trưa nhớ gió ven đồi
tiếng ru hời gió đẩy quai nôi
trưa theo mẹ phủ quanh trời đất
có một thời nào trưa đã mất
nắng đầy trưa- trưa tự bao giờ
trưa rất nắng, trưa buồn biết mấy
nắng quanh đời, trưa ngủ trong thơ
Hoàng Quy