TRANG ĐỜI, TRANG THƠ
ĐỨC PHỔ
Đêm lạ hoắc, bước chân mềm đá cuội
ngõ hồn ơi, xưa cũ đã buồn mưa.
Sầu dửng dựng để bốn mùa lá vữa
mảnh chăn đơn không đủ ấm trang đời.
Xa lắc xa lơ sách vở, thiếu thời
trăng cổ độ soi đọt dừa, im bóng.
Con đò xoải canh buồm chao ngọn sóng
bờ tre nghiêng lả lọn tóc ơ hờ.
Chiều nồm lay bắp trổ, nếp dâng cờ
thương hoa bưởi, thơm lòng non dạ mới.
Đường đi học tung tăng diều, sáo thổi
xóm bên sông tóc gái thả xanh trời.
Hôm vui tay lần dở một trang đời
đọc, “sách vở ích gì cho buổi ấy”.*
Bạn bè tôi có lắm thằng táy máy
bèn hè nhau xung trận lúc xuân thì.
Mỗi bến bờ cùng mỗi bước chân đi
thơ linh hiển dắt đời bay lồng lộng.
Sóng cả, đèo cao… không là viễn mộng
dang tay ôm, thơ bỗng ấm san hà…
Đời trôi mau như vạt nắng chiều tà
chưa kịp viết đã trang đầy, giấy chật…
ĐỨC PHỔ