Tình Em Khổng Miếu
Phan Huy
chiều phai nắng luyến lưu đài Khổng Miếu
nắng nhạt nhòa bịn rịn dãy tam quan
riêng mình tôi ngồi đếm nhịp thời gian
trên ghế đá chờ một người không đến
trên mặt nước hồ xanh sen nở trắng
con bướm vàng luyến tiếc cánh hoa rơi
trong lùm cây rúc rích tiếng ai cười
đôi trai gái trao nhau từng nụ ngọt
đôi rồng thiêng lặng lờ nghe chim hót
cặp kỳ lân xoe mắt đuổi yêu ma
trên bệ thờ trần thiết cực nguy nga
Ðức Khổng Tử uy nghi nhìn hậu thế
ngài chắc hẳn thương cho chàng tuổi trẻ
mỗi chiều về lặng lẽ đón người thương
nàng vô tâm như một kẻ qua đường
mắt băng giá môi kiêu sa hờ hững
đường câm nín gót chân em tàn nhẫn
mái tóc thề tha thướt chảy bờ vai
tà áo bay khiêu khích lặng hàng cây
cả sỏi đá cũng ngây người ngưỡng vọng
tôi theo bước em vào trong ngõ vắng
nắng gĩa từ trời nhấp nhá vào đêm
bên đường đê ếch nhái trỗi vang rền
hòa tấu khúc Hội An chiều hoang dã
tôi đứng lặng dòm em qua kẽ lá
dáng liễu gầy khép nép cạnh tường hoa
cô nữ sinh Trần Quý Cáp hiền hòa
đâu biết kẻ tình si rình trước cửa
trong nhà chợt vang lên tiếng sủa
chú vện vàng hùng hổ nhảy ra hiên
tôi rụng rời bừng tỉnh giấc mơ tiên
quay chân bước còn nghe em nguyền rủa
trời nghiêng ngả ôi tượng thần sụp đổ
trên đường về nhoà nhạt cánh hoa rơi
người con gái tôi đêm ngày thương nhớ
cũng tầm thường như kẻ khác mà thôi
Phan Huy