tiếng hát

đêm đã khuya hay đang sáng sớm (?) – phố Núi trời lạnh căm với nhiệt độ drop xuống gần độ đông lạnh. Từ hiên nhà trước với điếu thuốc đỏ lập lòe không đủ soi sáng khoảnh đêm, không đủ sưởi ấm lòng đang giá, chàng ngồi đó lặng lẽ nghe tự trong sâu thẳm hồn mình một tiếng hát cất lên từ dĩ vãng. Còn tiếng hát gởi người … như một chút hoài cảm cho một tình yêu tội nghiệp vì hình như chưa bao giờ có thật…
Rồi cũng qua đi, tất cả rồi cũng sẽ qua. Như một lời thì thầm xưa tỏ tình cho lòng ai đang lúc bồng bột nhận lời …. Đời sống có nhiều ngộ nhận và về nhiều vấn đề. Nhưng ngộ nhận về tình yêu quả là một thảm kịch ngay tự lúc khởi đầu.
tiếng hát 1: còn tiếng hát gởi người…
Tiếng ca,
cất cao những lời nhạc
thì thầm
thương tiếc,
những nồng nàn giấc mộng ngày xanh,
những mơ ước
không thành,
những tình yêu ngậm ngùi
dang dở,
những niềm riêng
u uẩn
những gian dối
đắng lòng…
chợt em cất tiếng cao lên
và từ giọng hát em
anh nghe những bâng khuâng đổ vỡ,
cho trăm năm
hò hẹn
đã không đành.
Và từ giọng hát em,
anh nghe như có gió réo vang lời mời gọi
cho người tình trăm năm
của cuộc tình trước mặt
chia xa…
cho người tình trăm năm,
của cuộc tình sau lưng
đã khuất…
Và anh xót xa
rất đỗi ngậm ngùi
khi không có tiếng hát nào riêng em gởi lại
cho tình yêu bên cạnh vẫn trăm năm ..
tiếng hát 2: chim ơi ca hát mãi …
Tiếng hát loãng không gian,
cho ta những bẽ bàng,
những xót xa,
tội nghiệp…
Ta đã nghĩ,
cuộc tình từ tiền kiếp,
nên mơ say những mộng ước thật đầy…
Tỉnh cơn mê, vẫn mộng mị chuyện trên mây,
vẫn lãng đãng
vẫn bâng khuâng như chính ta lỗi hẹn.
Quá nửa đời bỗng dưng sầu tóc trắng,
hận mắt xanh rao bán cũng bằng không…
truyện đời xưa còn có một Mị Nương,
giờ đẽo thêm chén đá,
chắc cũng không thêm người đổ lệ…
Nhưng có phải,
ta đã giam cầm người ta yêu dấu?
nên tiếng ca người,
như lời oán trách đời nhau?
như xưa nay,
ta chưa hề đem đến cho nhau,
những hạnh phúc những dịu dàng đời sống?
Và có phải,
ta chưa hề mang lại,
cho chim xanh những khoảng rộng trời cao,
chim trong lồng, nên mãi xanh xao,
và ngứa cổ,
hát nên những lời nghìn năm luyến tiếc…
Ta vẫn biết,
tình cho đi không nên tiếc,
nhưng trong ta, sao vẫn luyến những ngày xanh…
Ta tiếc cho nhau, rất tiếc những mong manh,
những hiếm quý,
của ngàn năm không trở lại…
Thôi chim nhé,
cửa lồng ai đã mở,
hãy bay đi,
bay theo mộng chưa thành…
trời vẫn cao và vẫn rất mông mênh
xin cao tiếng hát ca đời đã chọn
cho ta gởi lời an lành dẫu muộn
vẫn mong chim cõi sống sẽ an nhiên
và tháng ngày nếu còn chút cơ duyên,
lỡ gặp lại,
mong nghe một lời ca thăm hỏi,
của chút tình xưa, nghĩa cũ rất nhẹ nhàng!
(viết thêm – 04.10.26)
Trái với lệ thường, cơn tuyết đầu mùa đã không đến phố Núi ban đêm, như thói quen lhtc tui đã có hàng năm, độ từ Halloween đổ đi, giấc ngủ lúc nào cũng thấp thỏm chập chờn, lòng ngong ngóng sẵn sàng choàng dậy khi mà bầu trời đêm bên ngoài bỗng dưng sáng rực rỡ một màu vàng óng ánh để đón tuyết đầu mùa. Có năm còn lãng mạn hoài cổ hơn, lén o Năm ra khỏi phòng đón tuyết, dù o hễ cứ đặt mình xuống là … thăng, i hệt câu định nghĩa của o về kiếp người: người ta sinh ra chỉ cần không khí và … giấc ngủ, đủ để … mơ mộng lãng đãng quên đời rồi. Những khi đó, lhtc tui rón rén xuống bếp, bật hâm cách thủy một “cup” rượu nhỏ để sau đó, khe khẽ mở cửa ra ngoài, một mình trong cái thinh không lặng lẽ của đêm và ngày, ngửa cổ uống hết cái ngọt ngào mát lạnh lòng lành của đất trời, hòa chung cái ấm áp của men rượu vừa hâm nóng, và bàn tay cũng ấm lên theo độ sưởi ấm của “cup” rượu, như có ai đó đang nắm tay ta …
Sáng qua, cơn tuyết đã đến, lưng chừng buổi trưa sau hơn ba tiếng đồng hồ rả rích mưa. Tuyết không lớn, dù có lúc thành lọn, xoáy vòng theo gió quay, và tan biến cùng cỏ cây khi chấm đất. Sau cơn tuyết, thành phố lấm chấm điểm xuyết những óng ánh đẫm mát trong cái nắng thu dìu dịu, và chung quanh là những đỉnh núi chợt như mới hơn, hùng vĩ hơn, tươi sáng hơn với những mảng trắng tinh khôi. Trong lòng xe chật hẹp lúc đón con tan học về, tuy thấy mình quả nhỏ bé trước núi, nhưng tâm lhtc tui hình như vẫn dấy lên một cảm thông tương đồng: như núi, một chút tách biệt, một chút cô đơn và một chút … ngạo nghễ. Chiều tối, khí hậu đổi trời, từ se lạnh đến co ro buốt giá, và đâu đây một vài nhà đã khói xây thành, mây giăng trên nóc lò sưởi. Chưa vào mùa đông, những dấu hiệu hạn chế đốt củi sưởi ấm vì sợ ô nhiễm chưa thấy xuất hiện trên trang báo về thời tiết, hay trên TV trong bản tin 10 giờ tối. Và hình ảnh một lò sưởi ấm áp với lửa reo vang, củi khô tí tách mùa … thu đã quá đủ để cuốn hút những tâm hồn lãng mạn còn sót ở thiên niên kỷ cực thịnh của khoa học kỹ thuật này nhóm lửa …Và có thể vì thế, thu đã nhuộm buồn mấy câu thơ ban khuya chăng ?
Sau cơn mưa, trời lại sáng. Câu nói đó luôn luôn đúng với những người … lạc quan. Sáng nay, lhtc tui cũng tập làm người lạc quan, bằng cách, cái gì gánh hổng nổi thì … quẳng mẹ nó đi. Cũng có thể tại trời hôm nay, gió vẫn heo may nhè nhẹ, nhưng nắng hanh vàng đã đang ngập chung quanh. Cũng có thể vừa nói chuyện xong với cô em, tánh vui, lại người hiểu rõ người, lhtc tui cũng quẳng đại được một mớ nhờ cô em … vứt hộ chăng ? Chẳng hiểu, nhưng nếu còn viết tiếp về tiếng hát 3, 4 … chắc chắn sẽ phải là những tiếng hát của Lên đàng – nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng, kiếm nguồn tươi sáng …của một thuở thanh xuân Hay tệ nhất cũng sẽ là tiếng hát khởi đầu (dù trễ) của một ngày nào đọc thơ ai gởi vào, “xin đi lại từ đầu, không đi vội về sau …”, trong vòng rào kẽm gai của trại mà hồn cứ phơi phới như có ai đó đang rót những lời ngọt ngào bên tai … Bao nhiêu chuyện để không chỉ là một thời để thương và một thời để nhớ mà phải là một thời để thương yêu và một đời để yêu thương tiếp – và cũng đủ để dù là mùa thu, xin vẫn được mãi làm đóa hướng dương (có hình … kiểm duyệt kèm theo, hic hic) –
Ơi, cũng đủ lãng quên đời !!!
lhtc tái bút