TIẾC

em qua phố, bỏ đàng sau con mắt
ta đi theo đơm đặt nụ cười
tóc đen quá đuổi ta về xa lắc
sợ mai rồi em chạy hụt hơi
nhìn dáng tưởng xưa, ta bồng ta ẳm
nghe bồi hồi với tuổi thơ ngây
em trước mặt mà như xa vạn dặm
tiếc thời gian ta đã lỡ đong đầy
Mạc Phương Đình