Thơ Tôn Thất Phú Sĩ
Bâng Quơ
Em ngồi xoã tóc dáng Liêu Trai
Hong nắng bờ vai nghiêng nghiêng gầy
Bức tranh lụa thoáng thơm hương phấn
Bướm ngẫn ngơ vờn rũ cánh bay
Cứ để cho hồn rung với gió
Cho tình vời vợi đến trong tim
Đừng ngăn con suối vào sông rộng
Mà nghẽn dòng xuôi nước vỡ bờ
Tình rất đẹp vì tình mới lớn
Như trái cây ngon đã chín mùi
Rồi chợt run run trong nắng tím
Vội vả lìa cành lặng lẽ rơi
Khoan thai đi vào chân trời rộng
Thắp lên ngọn đuốc sáng hừng đông
Ta với đời cùng nhau nhập cuộc
Tuổi thanh xuân không đến hai lần
Khe khẻ em về bên khung cửa
Anh nhè nhẹ kéo tấm màn che
Nghe ai xé lụa trong đêm vắng
Đâu đó bâng quơ tiếng thở dài
Lòng hỏi lòng sao cứ héo hon
Vô tâm thiên hạ hé môi cười
Tình ta muốn phủ muôn đời sống
Chân vẫn không rời cánh cửa son
Đời Thì Đẹp
Từ độ quen nhau đã biết rồi
Nhìn em chỉ thấy nụ cười thôi
Trái tim dấu kín điều chưa nói
Ẩn những ân tình trên bờ môi
Ngọn lữa hồng phơi phới trong lòng
Thương em thương cả nét mi cong
Tình yêu đến tưỡng như vô tận
Mỗi một ngày là một đợi mong
Đời thì đẹp nhưng không vĩnh viễn
Như lá vàng rơi ghế công viên
Trời không yên trong ngày mưa bão
Tiếng hát nào còn mãi ngàn sau
Đôi khi trộm nhìn em ta thấy
Đôi mắt ngây thơ đã đổi màu
Mái tóc em xanh ngày son trẻ
Bỗng thành mây trắng thoáng bay mau.
Cuối đời giấc ngủ không còn mộng
Trời vẫn xanh xanh mãi trong hồn
Bỏ lại dằng sau tình diu vợi
Hạt bụi mờ trong cỏi hư không