Thơ Phạm Huệ
Phạm Huệ
Ta thuở nhỏ hề… hai chân mà đạp đất
Đầu đội trời hề… chưa biết sợ… côi đơn
Anh chị đầy nhà, còn cha sẵn mẹ
Lên mặt đàn anh… thằng em út hay hờn…
Nhưng đến lúc cúi đầu yêu thương vợ
Chợt nhận ra rằng… chưa đủ lớn khôn.
Có đôi dép. Mãi mê nhìn đôi dép
Sợ mai sau có lúc hóa nên buồn
Chiếc dép lẻ đôi. Ta ngồi. Không dám khóc
Đầu đội trời, chân đạp đất biết đâu hơn.
Phạm Huệ