Thơ mạc phương đình, trong LỜI RU TÌNH

MƯA ĐÊM SÀI GÒN

bởi nhớ nên về, không cưỡng được
tôi đi qua buổi tối Sài gòn
con hẻm đèn vàng nằm sũng nước
nụ cười cô gái nhúng đầy son

những phố dài mưa giăng nhòe nhoẹt
đêm xanh xao lấp lánh về đâu
nhạc vũ trường từng hồi gào thét
tuổi xuân buồn đốt cháy canh thâu

vỉa phố lạnh co ro manh chiếu
gánh hàng rong ướt át đi về
tiếng xực tắc gõ vào cam chịu
xe người qua giọng cười hả hê

phía dưới những dòng màu nhấp nháy
mùi thịt da cựa quậy tìm nhau
rượu lênh láng đổ như máu chảy
vẳng hồi chuông cùng lời kinh cầu

VÔ TƯ

về đứng giữa trời quê hương thức ngủ
ngày đã lên cười cợt với mồ hôi
bới nghèo khó người tìm ăn chưa đủ
đốt giàu sang bầy kiêu ngạo khoe đời

đêm sóng sánh rớt buồn câu lục bát
từng nỗi sầu đóng mở khúc ca dao
lời ru mẹ còn ấm lòng, thơm ngát
gội yêu thương qua giai điệu ngọt ngào

như bắt gặp trong hồi môn của mẹ
bóng roi mây một thuở của lời cha
dấu đạo đức còn hằn in tuổi trẻ
hướng đời lên cho suốt chặng đường xa

nỗi mơ ước một sớt chia ấm lạnh
vẫn bay đi theo ngày tháng vô tình
trong chén rượu gịot máu đào lấp lánh
cuộc truy hoan rồi tắt giữa vô minh

 

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button