Thơ Hoàng Vũ
Nhớ Quê Hương
Đêm trừ tịch cô đơn nhìn tuyết đổ
Lòng bâng khuâng ray rứt nhớ quê hương
Bao nhiêu năm phiêu bạt vạn nẽo đường
Mới một thoáng mà tóc nay trắng bạc.
Quê tôi đó, Duy Xuyên nghèo xơ xác
Cả xóm làng vất vả suốt quanh năm
Người làm nông, kẻ sống với tơ tằm
Tần tảo lắm đủ ăn ngày hai bửa.
Những đêm lạnh quây quần bên bếp lửa
Bửa cơm chiều đạm bạc lẩn ngô khoai
Đời ít vui nhưng lại lắm u hoài
Hết hạn hán lại đến mùa bảo lụt
Mùa màng mất, cửa nhà trong giây phút
Sông Thu Bồn dậy sóng cuốn ra khơi
Bao công lao chôn dưới đáy sông rồi
Cầu Trời Phật sớm tai qua nạn khỏi.
Người dân khổ phải đối đầu, mòn mõi
Vẫn kiên trì cuốc bẫm với cày sâu
Đổ mồ hôi trên luống đất nhiệm mầu
Mong năm đến được mùa đầy lúa gạo.
Trời không phụ nắng mưa may thuận thảo
Thóc đầy sân, văng vẳng tiếng cười vang
Những chàng trai gánh lúa trở về làng
Nghe mạch sống căng đầy từng hơi thở.
Tuy đất ruộng không phì nhiêu, màu mỡ
Nhờ thâm canh thóc lúa lại đầy kho
Đêm trăng thanh rộn rã tiếng ai hò
Cả thôn xóm vui mừng như trẩy hội.
Rồi chinh chiến tràn về trên muôn lối
Vợ xa chồng, con trẻ để tang cha
Thương làm sao đôi mắt của mẹ già
Khóc cạn lệ đàn con từng đứa chết.
Kẻ ở lại có vui khi đón Tết
NgườI phương xa biền biệt nhớ quê xưa
Đêm hôm nay thức trắng đón giao thừa
Trăn trở mãi buì ngùi thương quê cũ.
Canada, đêm cuối năm 2002
Hoàng Vũ
Thao Thức
Ðêm nằm thao thức ngủ không yên
Ngẫm lại cuộc đời lắm đảo điên
Tuyết phủ hàng cây run rẩy lá
Gió lùa song cửa lạnh lùng hiên
Quê hương diệu vợi mờ nhân ảnh
Ðất khách bao la gợi nỗi phiền
Trăn trở năm canh buồn viễn xứ
Biết ai ta gởi chút tình riêng!
Buồn Cho Vận Nước
Bao năm phiêu bạc biết về đâu
Ai nỡ gây nên cảnh bể dâu
Một phút hãi hùng chôn biển vắng
Ngàn năm thương tiếc hận thiên thu.
Nam Quan thổn thức lìa quê mẹ
Bản Giốc đau thương nuốt lệ sầu
Trách kẻ yếu hèn quên tổ quốc
Tương lai dân tộc sẽ về đâu.