Thơ Giải Oan Gửi Mẹ

Hồ Thành Ðức

thư đầu xuân, vài hàng về thăm mẹ
trên đỉnh trời thương nhớ kết thành mây
lòng như biển, hao gầy trăng viễn xứ
bao nhớ thương vụt hiện mũi tên bay
đã ngậm hoài ngải đắng buổi chia tay
sao không thấy trầm thơm nơi núi Lạc
sao không thấy hoa môi trên biển ngát
vẫn tháng ngày hiu hắt nắng tự do !
vẫn áo cơm rưng rức chuyện lỡ đò
nên bến cũ bấy giờ sông hóa kiếp
để thuyền xưa gõ nhịp nhớ nhung người
để lầu cao sáo thổi khúc tiêu hư !

trăng cổ tích chìm sâu sông nguyệt tịch
người trở về từ chốn cõi chôn nhau !
nên tình nghĩa hóa thành lời vô tích
con dư thừa, khúc ruột của mẹ đau

lời cung tên bay về nơi xứ mẹ
cắm vào lòng huyệt lộ của cha ông
ở nơi đó ai cầm cân nẩy mực
để đất trời rưng rức chuyện ra đi

mẹ con ta không còn chỗ thầm thì
trăng và gió ùa nhau thành tiếng nấc !
(Nam mô, nam mô A Di Ðà Phật)
người gọi người lạc giọng tiếng Việt Nam

người đuổi người ra khỏi chỗ hư không
nên hụt hẫng xoay vòng con ốc ngược !
như Trương Chi thả thuyền theo con nước
để trôi hoài tiếng sáo hận trăm năm!

như An Tiêm biệt xứ chuyện lỗi lầm
trăng ốc đảo mây bay vòng cố quốc
như oan khiên buộc vào đời cô Tấm
để ngút trời thăm thẳm chuyện giải oan

Nam mô Bồ Tát Quan Âm
mẹ ơi con gửi một vòng hoa tim
trời Nam nước Việt bình yên
con về với mẹ chuyến thuyền tự do

28.6.1998
Hồ Thành Ðức
(tạp chí Thế Kỷ 21/USA 118&119/1999)

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button