Thơ của Nguyễn Văn Ngọc
Nguyễn Văn Ngọc
Nguyễn Văn Ngọc
Sinh năm Mậu Tý tại Vĩnh Long, trú quán Vũng Tàu. Cựu Thiếu Sinh Quân. Cựu Sinh Viên Sĩ Quan, Khóa 26, trường Võ bị Quốc Gia Việt Nam. Cựu Biệt Đội Phó Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù. Cựu sinh viên University of Bridgeport
Tù cải tạo: 6/1975 – 12/1981
Vượi biển: 3/1983
thường trú tại Connecticut, Hoa Kỳ từ 7/1984
Trước 1975: Thơ đăng ở Tuổi Ngọc, Văn
Từ 1985: Thơ đăng ở Làng Văn, Thế Kỷ 21, Văn
Lòng Riêng Như Được là thi tập đầu tay
Sẽ in: Chuyện Kể, tập thơ
Liên lạc: [email protected]
tự bạt
thơ tôi như ngọn khô
chơ vơ mùa đông xám
thơ tôi nốt nhạc thô
rơi trong đêm thinh lặng
thơ tôi nỗi đau chờ
vỡ theo cùng năm tháng
hoa nhú nơi lòng ta
nửa đêm bông trắng nở
nhả đầm hương tuyết trinh
nghe như lòng ta cũng
vừa trổ nụ không tên
vô cùng
trước mặt ta là biển
ba bề kia núi vây
ngó mộng trời đất rộng
không dưng lòng như mây
chiều Đà Lạt
đồi bay sương mấy cụm
phố chìm cơn gió đưa
ô hay chiều Đà Lạt
sao cứ buồn như thơ
em bé ở Phú Văn
Tôi bại trận đành thân tù tội
em tám tuổi cũng phận tù nhân
ôi em bé miền Nam giải phóng
tôi gặp trên đường qua Phú Văn.
Bó củi to nặng oằn vai nhỏ
giữa nắng trưa em phơi lưng trần
đường về trại gió mù bụi đỏ
tôi đau lòng theo bước em run.
Cha em tử trận Ban Mê Thuột
mẹ cũng bỏ thây đường xuôi nam
em bỗng thành tàn dư chế độ
được lên rừng lao động vinh quang!
Ngồi xuống đây em, nghỉ chút đã
này phần tôi chia em củ khoai
hãy thong thả ăn và tôi sẽ
vác giúp em nốt đoạn đường dài.
Nguyền rủa tôi đi em, nguyền rủa
làm cha, anh bất tín vô tài
quá khứ đã ơ hờ giữ nước
để đọa đày em chịu hôm nay!
Nguyễn Văn Ngọc