Thơ Bích Xuân

Mùa Xuân Bên Kia Sông
Một mùa xuân nữa trở về đây
Sông Seine gợn sóng dưới sương mây
Đèn hoa rực rỡ bên cung điện
Cây cỏ tươi hồng tỏa hương bay
Êm ả say lòng tôi nâng niu
Chiều qua nhận thư em thân yêu
Em tôi vẫn viết câu hy vọng
“ Chị nhé ! về quê ngắm thuỷ triều”…
Lá rơi đầy ngõ trong công viên
Sực nhớ về tôi tuổi hoa niên
Những mùa hoa bưởi thơm mùi Tết
Đơm lộc cho mùa xuân trinh nguyên
Suốt mấy đêm qua tôi mơ màng
Nhớ xưa đón Tết pháo nổ vang
Cùng em đi xóm trên xem hội
Kèn trống ầm ì đón xuân sang
Em nói: “tháng ba về nhà…chồng”
Coi như tình yêu đã niêm phong”
Môi nồng má thắm em tôi mịn
Chợt sáng bờ mi đời rực hồng
Mùa xuân thêm ấm chiếc chăn đơn
Em tôi môi má ửng hồng hơn
Hoa mai chị ướp hương trên lụa
Để thấy em xinh lúc chập chờn
Bên đó bên ni luyến lưu nhiều
Thư gởi lại em một buổi chiều
Xa xưa chị nhớ ghi dĩ vãng
Cho luyến lưu thêm nét mỹ miều
Buổi sáng hôm nay quảng lang thang
Hình như chị đến cuối mương làng
Thầm mong em sẽ không như chị
Bút mực nghiêng nhòe lem ngổn ngang
Pa-ri chị ngồi nhìn lá rơi
Bên tê xứ Quảng xuân gọi mời
Mai nở trời Tây nụ vẫn khép
Nhưng vẫn đời đời xuân muôn nơi…
Ða Tình
Trái tim em đang bập bùng đỏ rực
Khẽ một lần bớt cô quạnh nay mai
Cơn vẫy vùng chổi dậy sát đêm nay
Mùi hương nhớ ủ ê nằm trăn trở
Em luôn luôn theo giấc mơ rạng rỡ
Dấu ân tình hệ lụy vẫn còn đây
Hồn đảo điên lẫn lộn với tỉnh say
Vùng hoan lạc bừng lên rân rân nhớ
Đôi môi yêu khát khao không ngưng vỡ
Ngực căng đầy xé nát trái tim yêu
Luôn động vào xiêm áo níu hơi kêu
Yêu thương gọi biến em thành khổ ải
Hãy ôm em chẳng cần chi e ngại
Lời hẹn hò dù gian dối xốn đau
Cõi đam mê cóng xiết lại với nhau
Đêm mơn trớn lên thân em vụng dại
Hãy cho em những lần môi tê cháy
Để bốn mùa giao động sức hồi sinh
Chốn hoan mê em hứng lịm bên mình
Yêu cho trọn để thơm hồn nhuộm sắc.