Thơ An Phú Vang
Nguyễn Nam An

Xuân của đời gom tặng
Anh chạy xuống chở niềm vui đi học
Rồi chạy theo những đường dọc đường ngang
Ngày vui nắng tràn lòng xe buổi sáng
Nắng lòng xe anh vui quá hát vang
Đây là phố xe chạy mòn bốn bánh
Đây ngã tư tình vừa chớp đèn xanh
Anh gài số chạy quanh căn nhà cũ
Vượt đèn vàng tay với với mùa sang
Anh chạy xuống chào cây khuynh diệp đấy
Chào giàn hoa, bông giấy thấy vui mừng
Chào mùa xuân tưng bừng đang thức dậy
Và chào vô cùng tay vẫy, vẫy thân
Anh chạy xuống chạy lên ngày hai bữa
Xuân của đời gom tặng một bài thơ
Lan nhỏ
Đi đâu người cũng theo ta cả
Mùa xuân cho nhau – này hương hoa
Lan ạ năm nay ngày vui đến
Ta lại đi vô rồi đi ra!
Cũng lâu người đỡ tay ta đó
Một gánh giang hồ một gánh lo
Thì ra năm tháng trôi qua hết
Chỉ có buồn này ngày một to
Nay kệ bơ vơ mùa xuân tới
Ra vườn ta ngắm lan làm vui
Ơn em khi nhớ bùi ngùi đó
Nhưng tận trời cao vói khó rồi
Đi đâu người cũng theo ta cả
Giữa ngày phố lạ hoa như ta
Cuối năm nắng rớt bờ rào mục
Ta rớt đời ta tận đâu xa
Người đâu mùa nắng ta trông lá
Ngữa mặt nhìn cây tìm hoa xưa
Phượng ôn đới tím mùa nay đã
Cúp vội phone nhau những chuyện thừa
Tháng chạp đu đưa ngày xuân ới
Bồi hồi ai gợi những chiêm bao
Sáng ra mở mắt còn trông với
Chập chờn bay ngày cũ… trời ơi!
Đi đâu người cũng như ta đợi
Mùa xuân rồi đơm hoa cho vui
………………………………..
4 tháng 1, 2002
bài gởi hạnh hoa thôn
Sáng mồng hai thức dậy lai rai một cốc
Nhảy lên xe đi chùa thấy lộc đầu năm
Biết Phật trong tâm nên lòng thôi động
Xin cho mẹ bình yên cầu con sống an lành
Anh cầu cho người thân bao năm trông ngóng
Niềm vui đến chan hòa trong mắt bé trong xanh
Và xin cho anh bình yên năm tuổi
Vui là đủ rồi còn nghe tiếng em anh . /.
NNA
Mồng hai Tết Quí Mùi
[ 2 tháng 2, 03]
có một ngày tôi sống
Sáng – chạy xuống Bolsa mua cà phê đá
Xong – chạy về nhà định nghỉ đi làm
Ba ổ bánh mì – mẹ và con chia nhé
Hôm nay ngày dài – xé lẻ đi chơi.
Chỉ mới định thôi – chưa làm – trời còn tối
Mở computer – lại “chạy” lên trời
Trời đây không trăng mà lao xao gió
Lạnh căm căm hay nực tháng nồm rơi.
Chẳng biết nghĩ sao – lại chạy xuống dưới
Ngó lên trời cao – đây thật là trời!
Những trời giả – như hôm nhờ nhờ tối
Đầy quê hương – đầy đường di tản tôi.
Hôm qua phượng sinh nhật như con nít
Tôi chẳng hơn thằng bé quấn quýt theo
Thời uẩn khúc – vui cứ vui – mai tính
Chuyện trời ơi – thôi để đó – đời đeo.
Hôm nay ngồi – thứ ba như thứ bảy
Mai thứ tư – là chủ nhật réo đầy
Khi xuống thấp – tôi kéo ngày trên giấy
Vẽ xanh – hồng – làm mộng của đường đi:
Thời thương em!
NNA
18 tháng 2, 03
Sài Gòn
kệ cha cứ gọi Sài Gòn
dầu bản đồ dở kiếm mòn mắt ra
trong trí nhớ một miền xa
anh khoanh một chấm thiết tha Sài Gòn
NNA
25.08.03
bàn tay hai đứa
khi anh cầm lấy tay em
là bỏ hết chẳng nhớ thêm điều gì
bàn tay những ngón lạ kỳ
chào nhau lần một giờ thì mấy mươi
khi em cầm lấy tay tôi
không cần giữ đủ kéo xuôi ngược đời
nên lên núi đã nhớ người
và xuống biển lại bùi ngùi trông nhau
khi anh cầm lấy nỗi đau
là thương em lắm – dẫu sầu nhân gian
NNA
11 tháng 8, 03
bên ni Hà Thân ngó bên kia Hàn *
Đà Nẵng tôi để bên hiên
Những khi nhớ, ngó đỡ ghiền, thưa em
Hà Thân sông nước đôi miền
Đã mang cất với niềm riêng quê nhà ./.
NNA
10 tháng 8, 03
* Ca dao Quảng
ngày mưa lũ,
bị nạn ở Santa Barbara
Cám ơn cái xe giang hồ
Theo ta xuống hố lên bờ nằm đây
Cũng may ta thoát trận này
Trời vô lượng còn thương mày thương tao
Dầu đất, nước lũ dâng sầu
Và mưa lớn ướt đời sau trước rồi
Bây giờ tao với mày thôi
Ngóng mắt đợi xe kéo đời nhau lên ./.
NNA
10 tháng 8, 03
khi anh đi
Bụi chuối sau nhà có lần ghi chứng tích
Những ngày nghịch anh ra phóng phi tiêu
Khi anh đi nhớ nhiều ngôi nhà đó
Một đời cha – đời mẹ bỗng đìu hiu
Khi anh đi tháng hai về qua phố
Đêm bay trên sông không thấy con đò
Qua An Hải những ngày thơ mắt ngó
Đời nước sông Hàn thuở ấy chưa lo
Khi anh đi đêm chào xa Đà Nẵng
Mẹ và em thành nặng chiếc ba lô
Trong lòng phi cơ bên quan tài bạn
Nghỉ cuộc chơi rồi về lại phương nam
Khi anh đi đã gần hai mươi tuổi
Ai biết đời sau xấc bất xang bang!
Nguyễn Nam An
Tháng 6, 22, 03
Những Ngày Dài Mùa Hạ
Chạy về đâu gót chân xinh
Đường xa nắng lửa mà nghinh nhau hoài
Ngày dài đôi mắt trên vai
Đôi tay gom tóc đôi hài vào ra
Đôi môi sương đọt non và
Vươn vai một khoảng hở nhoà hư hao
Tôi theo chờ đợi xôn xao
Sợ mai xanh tóc không chào bỏ đi
Em Nhỏ
sống như nắng muộn níu trời
sống như xa nửa cuộc đời gặp nhau
tôi và em nợ lần đầu
có khổ ráng chịu, có sầu…just fine !
tôi và em lúc là ai !
như hai kẻ lạ ngày hai chiều đường
một mai sống thở vô thường
vẫn em, em ngụ giữa cuồng thơ anh
Dallas
Dallas đi qua về rất nhớ
Không phải đây mà Houston đêm
Nửa khuya nghe tiếng đàn than thở
“…nhớ trăng Sài Gòn” anh nhớ em
Dallas trời giông khuya lụt lội
Mất điện chơi không tỏ mặt người
Đêm lục huyền cầm lên hối hối
Houston ơi! Ti-Houston ơi!
Anh Dallas tìm không ra mặt
Bên ngoài giông hơi đất lên nồng
Bên trong tối bập bùng bạch lạp
Ai hát gì mà đêm mênh mông
Nên nhớ quá Ti-Houston con nít!
NNA
27.05.03
buổi sáng mẹ
buổi sáng mẹ hình như ra ngoài đó
rồi đi lên bên phải những căn nhà
lại đi xuống bên trái là chỗ ở
nhà, nhà nào cũng đóng cửa như xa
thành phố đây đi ra là thấy Mễ
lúc gặp nhau mẹ cũng sảng sảng chào
“hi” cộng ‘bye” rồi “morning” vi vút
lặng lẻ về theo niềm vui trẻ thơ
mẹ đi ra sân sau chờ chim xuống
mở cải lương buồn thúi ruột qua ngày
mở phim bộ nghe chuyển âm cà chớn
mở thêm ngày, dài của mẹ đó đây
buổi sáng mẹ: “Good Morning…” ơi mẹ./.
NNA
7 tháng 5, 03
ngày một tôi cột ngày hai
Bolsa đi ra toàn rồng
Đi thêm chút nữa thấy long [đong] không à
Đi về thì cũng thấy nhà
Khi tan khi hợp thì ra chuyện thường./.
NNA
27.04.03
bài thơ đó
Khi đất nước của mình – mình không có quyền sống
Mà đứng ngó hôm qua thời biển động – buồn so
Em và anh – chúng ta là con tò vò
Bên đây – bên đó
Tổ Quốc đỏ rồi – đâu góc nhỏ thời xanh
Đâu phải đành chịu mà cố níu
Mà cứu đời sau
Trong đó có đời nhau!
NNA
17.4.03
hạt bụi bay ngang
Đi về mưa vướng đôi chân
Trường sau lưng ngó – người dưng trước nhìn
Tưởng xa một chỗ của… tình
Mà như hạt bụi thình lình bay ngang./.
NNA
12 tháng 4, 03
ở đây
Ở đây tháng nắng thành thương đắng
Chạy ngược tháng tư vướng mưa cuồng
Thân ra biển xưa nay đành mượn
Vai hiên người vai cũ mới truân chuyên./.
NNA
12 tháng 4, 03
Gần giáng sinh ở đâu xa
Có tối trở về căn nhà cũ
Không người nhà trống sân vắng hoe
Đời đợi vài năm nay chắc đủ
Sao về ngồi như bé chờ me
Đã lạnh lòng xe con không thấy
Đã căm căm nhớ thuở chân còn
Ra vô nhìn lá đêm nhập lại
Em thì thầm mùa xuân bon bon
Ta đã đi ra vài năm trước
Nhớ lắm quay về những năm sau
Nhưng sân vắng ướt thời mưa lạnh
Đã lạ lòng nhau khúc đông sầu
Giữa tháng mười hai đèn Christmas
Nhà ai đã sáng những khoảng sân
Em con đâu đó thời ta tận
Ngày với lên đêm rớt âm thầm
Về đây không thấy ai nhà trống
Lòng xe viết khúc Giáng Sinh chơi
Hoàng hôn Chúa xuống ai chân tới
Vớt khúc đời… như cứu rỗi thôi.
Đánh thức tuổi thơ
khi em đánh thức tuổi là
tôi cũng thức dậy la đà sống qua
của hôm nay gió đường xa
của mai sau một hiên nhà trắng mong
mùa chạy vòng một con sông
tôi không ra biển mà mong ngóng về./.
Quán sớm
sáng quán mở năm giờ nơi đây phố
mặt bơ phờ, thức lớ ngớ, chào nhau
nơi chốn đó có (gì lao đao nhớ?)
lấn buồn dài (phía trước) đụng phía sau
hôm qua đấy ngược xuôi còn ngoái lại
mắt thời xưa, ai ngại lúc quay về
khúc dốc ngược hai chiều tình buông giữa
vui buồn hoài mưa tựa nắng nhiêu khê
sáng hào kiệt gác chân trên ghế lạnh
kéo bao la trong khói thuốc chan hòa
anh đứng ké nghe thêm thời rất quạnh
của người mà chợt rất nhỏ bé ta.
Falls Church, Virginia
qua Virginia trời mưa đá
phương xa chiều lạnh má em hồng
Seven Corner thôi bảy ngã
biết ngày còn ngã lạ trông không
ta sống năm năm đời như mộng
lên xuống Irvine khuất thực tình
hỡi xanh mắt bé thời ta ké
nỗi nhà quên khi trẻ là kinh
Seven Corner mưa xính vính
đá đường xa cây nhánh trơ xương
vui nắm bàn tay xe lên xuống
quán bên đường đỡ độ tha phương
năm năm như nắng hôm qua muộn
mùa thương buốt buốt rải phương người
hai đứa bên nhau ngày theo tới
trú mưa ngồi ấm nụ cười vui
Seven Corner mưa tối tối
đá đường xa mùa trợt cố thôi
nơi đây bảy ngã đời ta một
em, đường về, ân sủng mùa trôi./.
Seven Corner em bảy ngã
Seven Corner lên bảy ngã
Tuyết đường xa, xứ lạ, mùa chơi
Cuối năm tới người người chân qua vội
Đẩy lạnh trời đóng cửa bếp hồng vui
Seven Corner sao tám hướng
Nhà xa xa thức muộn không chờ
Hai ta lạc, tối dằn đường cơm chỉ
Nhưng chan hòa góc quán lạ tìm vui
Seven Corner đêm lui tới
Lạnh lòng xe xin ấm chút tay người
Lạnh của phố xin đời cho chút sưởi
Lạnh của đời xin một chỗ về thôi./.
Hôm nay học trò không đi học
Phấn của bảng xưa trên tóc thầy gần ba mươi năm sau gặp lại
Nay trắng rồi đời một thuở nổi trôi
Con – học trò – cũng đó đây trôi nổi
Gặp nhau ánh mắt bồi hồi trường lớp cứ dậy vui
Ở nơi đó phía trước có đường Lê Lợi
Phía sau đường Duy Tân, trên rộng mở bầu trời
Thuở nào lớn ngồi cứ mơ đi tới
Hay bay cao… mà (dính đất) lội chơi
Có những cú phép đi chuồng bôn ba về thành phố
Ngang Phan Chu Trinh đã thấy ngậm ngùi
Thầy Mai thầy Tòng thầy Khoa thầy Đức
Thầy Duận cô Ngân cô Phước Định – đời vui
Trường nay đổi như mùa trăng rớt vội
Bảng phấn kia thương bục gỗ đời rồi
Con chới với như thầy nay chới với
Chút niềm vui, cơm với áo, hụt hơi
Nhưng vẫn may đời nay còn gặp lại
Thầy Tòng thầy Mai thầy Duận… tiếng cười vui./.
Thầy Nguyễn Tòng
Khi ngồi dưới lớp trông lên
Niềm vui Lý Hóa sao thêm nỗi niềm
Chẳng qua thầy xóa buồn phiền
Chút thôi mà nhớ về riêng một đời
Chút thôi mà cõng theo người
Đó đây lộng ngọc tiếng cười hôm qua./.
Cô Nhỏ Hoa Sim
em là cô nhỏ hoa sim
anh theo tim tím nở miền phố hoa
thành ra lạc giữa bao la
những hôm tím sẩm chiều tà nhớ ơi
em là em nhỏ em cười
anh theo tình dốc ngược đời ngó sau
biết long đong những đoạn sầu
biết bài lục bát giấu đâu gởi tình
ngày vui tím áo về xinh
là mưa nắng đã thình lình phất phơ
và đêm những lúc tình cờ
bàn chân ai đó động hờ hồn nhau
em là cô nhỏ mai sau
vẫn còn đứng lại áo mầu tím bay
Trăng… rất muộn
Khuya trăng sừng trâu móc cột điện đường
Tôi móc mù sương con đường em đi sớm
Ngày sẽ vui hơn
Tiếng cười qua điện thoại
Cho tôi làm gió chui vào lòng xe…
Em lạnh!
Hay tôi làm con đường
Em lái
Trãi niềm thương
Đó đây mà hai phương
Thương nhau giờ không gặp
Nên sáu giờ tình chong con mắt
Tìm kiếm gì
Em
Xe xuống phương nam
Trăng đáy giếng
Em về có lúc em đi
Anh đi rồi cũng có khi anh về
Thì ra nhật nguyệt bên tê
Như bên ni nguyệt nhật kề mà xa
Em về cuối tháng tám hoa
Nhảy qua tháng chín đường xa nhớ đừ
Đêm nằm thấy nguyệt vô tư
Mà không nguyệt nhớ nhật từ đầu hôm
Khi trăng đáy giếng cuối đường
Anh muốn nhảy xuống vì thương chịu mà
Mùa xuân đợi
cuối năm chạy đi mua tờ giấy
đời còn may kiếm lì xì này
sáu con số sắp hàng chơi một bữa
chạy về đâu (độc đắc) mộng gì hay
đời ta có những tuần dài chất chứa
tám tiếng chơi đã nhẹ nhẹ qua đời
có hôm bận ngày đứng ngồi muốn viết
mà thảnh thơi lại chán chết trời ơi
tờ giấy nhí bỏ vào phong bì đỏ
làm quà vui thuở đón Tết với xuân
có đứa chạy tưng bừng tìm cơm áo
dính áo cơm lại muốn nghỉ lưng chừng
hăm ba đã đi qua còn dăm bữa
đón Giao Thừa mơ thấy nụ cười lưng
anh xin nhận đầu năm, thành độc đắc
của đời và người vẫn nhớ bâng khuâng.
Anh đi về móc giao thừa quê cũ
Anh đi về móc giao thừa quê cũ
Như đầu năm và cuối ngoéo ngón tay
Ddã thấy Tết theo đường xe chật đủ
Đôi chiều lên xuân đã tụ thời vay
Xuân đi xuống vui em chiều chưa thấy
Chỉ nghe thôi lời ấm đủ vành tai
Ddây với đó níu nhau đường dây nói
Những dặm dài thời theo mãi chân ai
Năm nay Tết xuân trên trời xuân tới
Ngày cuối năm quê cũ với niềm vui
Anh với mai giao thừa em đứng đợi
Khi tiếng người đêm thắp lửa hồn tôi ./.