Tạp Ghi Trầm Hương

Trầm Hương

Thi sĩ v/s chính trị

Ngày gia đình tôi đặt chân đến Orange County và 4 năm sau – 1985 – rời xa, Little Saigon hãy còn là những dẫy phố buồn hiu. Các cửa hàng Việt Nam tuy đã tạm hình thành nên một khu vực rất riêng cho người Việt tỵ  nạn, trong đó, đáng kể nhất là Bolsa Mini Mall, nhưng sinh hoạt cộng đồng vẫn phần lớn, nằm ở mức độ nhỏ và chưa thấy ai nói thế nào là “giòng chính”. Ruộng dâu và những bãi đất trống lẫn lộn như dấu ấn của một thành phố còn đang ở giai đoạn khai phá.

Gần 20 năm sau – 2003 – về lại Little Saigon, tôi thật ngạc nhiên và khâm phục trước sự lớn mạnh của cộng đồng mình trên xứ người. Tiếng Việt hình như lan tỏa khắp không gian quanh đời sống qua làn sóng truyền thanh, điển hình như Little Saigon Radio, phát thanh tới mức gần 24/24. Những lúc phải rong ruổi đường … nhựa, nghe tiếng mẹ đẻ ăm ắp lòng xe, tôi mang cảm giác bồi hồi không khác chi đang ở giữa Saigon thuở nào.

Người Việt bỏ xứ ra đi mang theo không chỉ ngôn ngữ, văn hóa, mà còn cả gốc cà, cây ớt chỉ thiên, lá rau húng quế, liếp cải tần ô, mùi thơm phở Bắc, hương vị hủ tiếu Mỹ Tho, mộc mạc mì Quảng, mặn mà của Mắm và Rau.. Tiếng Việt được gìn giữ và phát triển không những ở thế hệ di dân đầu tiên mà còn tiếp nối nơi thế hệ thứ hai và thứ ba. Thủ đô của người Việt tỵ nạn còn mang nét đặc thù đáng yêu qua hình ảnh lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ sóng đôi tung bay cùng quốc kỳ Hoa Kỳ trên khắp các ngả đường- nơi quy tụ cư dân Việt – vào những dịp lễ hội hay tưởng niệm. Những em nhỏ sanh ra trên xứ người nhưng tiếng mẹ đẻ và tiếng mẹ… nuôi lưu loát chẳng thua kém nhau.

Tháng 11, mỗi 4 năm một lần, nước Mỹ lại sôi nổi với cuộc bầu cử tổng thống. Cùng với sinh hoạt chính trị của người Hoa Kỳ, số lượng người Việt ra tranh cử mọi chức vụ ở địa phương dần dần tăng thêm và từng bước, mạnh dạn tìm đến những vị trí cao hơn. Một trong những người trẻ nữ trong mùa bầu cử năm nay tôi “bắt gặp” là cô Nguyễn Lâm Kim Oanh, Ứng Cử Viên Hội Đồng Giáo Dục Học Khu Garden Grove.

Như mọi ứng viên khác, cô cũng có một tiểu sử với bằng cấp và thành tích hoạt động đáng khâm phục. Nhưng, điều khiến tôi chú ý nhiều đến cô không phải là những bảng thành tích đó . Cô đã khiến tôi xúc động bằng một … bài thơ. Vâng, một bài thơ rất chân thật.

THƯ KÍNH GỬI CÁC BẬC CHA ANH

Tâm sự của ứng cử viên Hội Đồng Giáo Dục Học Khu Garden Grove Nguyễn Lâm Kim Oanh

  Kính thưa quý cụ, quý ông bà,
Thưa các bác, các cô, các chú,
Mặt trời đã lên sau một đêm ngái ngủ
Bình minh với nắng hồng chiếu sáng, lung linh
Cháu ngước nhìn lên, trái tim đập rộn ràng
Trái tim của một người con gốc Việt!

  Đứa con gái mười lăm tuổi,
một ngày năm bảy lăm,
đến nước này, ngơ ngác
Bập bẹ học từng chữ Bi, Xi,
Bố lau sàn nhà ở cao ốc,
quên đi…

Quá khứ mình đã là thị trưởng
một thành phố lớn thứ nhì đất nước!
Mẹ âm thầm may từng mảnh,
dành từng đồng lo cho con.
Đứa con gái lớn lên, vẫn giữ trái tim son
Khi hội nhập cuộc đời dòng chính.

  Kính thưa quý cụ, quý ông bà,
Thưa các bác, các cô, các chú,
Đứa con gái lớn lên cùng thời gian ấm lạnh
Nay là cô giáo Nguyễn Lâm Kim Oanh
Trong trái tim cháu, có một chỗ để dành
Rất trang trọng, cho tâm tình người Việt.

  Tâm tình tha thiết với cội nguồn gốc gác
Tâm tình kính tin các bậc cha anh
Tâm tình yêu thương các em bé tuổi xanh
Tâm tình trìu mến cộng đồng gốc Việt.
Cháu đã học hành mải miết
Đi vào ngành giáo dục cùng lúc tuổi vào đời
Trong tâm tư, một mộng ước không vơi:
Giành quyền lợi cho học sinh, phụ huynh
cùng nguồn gốc!

  Hai mươi lăm năm mà như là thoáng chốc
Cháu kề cận từng ngày với các học sinh
Tiểu học, Trung học, Đại học…
trong đó biết bao em gốc người mình
Cháu mong muốn các em thành đạt
Cháu mong muốn các em tương lai bát ngát
Chân son dấn bước khắp nơi nơi
Cháu cũng mong các em gắn bó với văn hóa Việt đời đời
Và không bao giờ quên cội nguồn gốc gác.

  Thưa các chú, các cô, các bác,
Kính thưa quý cụ, quý ông bà
Đường trước mặt có lẽ còn rất xa
Nhưng cháu muốn dấn thân hơn nữa
Cháu không muốn là người lần lữa
Bỏ qua cơ hội phục vụ đồng hương
Trong môi trường giáo dục, học đường
Mộng ước ấy thúc giục cháu ra tranh cử!
Cháu và các bạn đã ngồi tính thử
Để chắc thành công, cần hai mươi lăm ngàn phiếu cử tri!
Học khu Garden Grove rộng lắm, không quyết tâm hẳn sẽ nguy
Không thắng nổi những ứng cử viên người gốc khác!

  Thưa các chú, các cô, các bác,
Kính thưa quý cụ, quý ông bà,
Giúp cháu đi, vì đường vẫn còn xa
Xin nâng đỡ bước cháu đi chập chững.
Một lá phiếu bầu là cháu đi thêm vững
Ngàn lá phiếu bầu, cháu cương quyết bền gan
Hai mươi lăm ngàn phiếu bầu,
cháu sẽ vượt gian nan
Đem thắng lợi cho cộng đồng người Việt!
Cháu nói lời này, với tận cùng tha thiết:
Được đỡ nâng, cháu sẽ nhất quyết đi lên,
Không vì tiền (chức vụ chẳng có lương)
Không vì danh (cháu chẳng hề nghĩ đến)
Nhưng vì hai chữ VIỆT NAM thương mến,
Cháu sẽ không phụ lòng các bậc CHA ANH!

  Kính thư,
Cháu: NGUYỄN LÂM KIM OANH
Mùa bầu cử năm 2004

Có thể bạn sẽ cười tôi khi chọn một ứng viên vào chính trường chỉ vì một bài thơ bởi vì chính trị gia và thi sĩ là 2 mặt đối nghịch, như đêm và ngày. Làm chính trị là phải … lì như vị cựu tổng thống trước 75 của chúng ta đã để lại một câu xanh dờn trong lịch sử VN. Thi sĩ thì mang trái tim đa cảm và khó lì lắm, phải không bạn? Thế nhưng tôi cứ yêu cái chân thật trong “nhà thơ” Nguyễn Lâm Kim Oanh và với tôi, dù trong lãnh vực chính trị, người làm chính trị vẫn cần có một TẤM LÒNG và một TRÁI TIM. Có giản dị quá không?

Thi sĩ và … thơ

Trước khi “đứa con” của anh được trình làng, lá thư mạo danh với lời lẽ thô tục và khiếm nhã đã được tung ra trên … trời. Trên trời, cái thế giới nhỏ như lòng tay của thế kỷ 21 vẫn là nơi mà cảnh sát và luật pháp chưa hoàn toàn khống chế nổi. Cái thế giới hỗn mang i hệt như những câu thơ chua của bạn tôi:

Tôi đã thấy đủ thần đủ thánh
Rủ nhau đi tán gái trên trời
Tôi đã thấy đủ đời đủ tuổi
Đánh cuộc đời bóng thí mẹ ơi!   

Tôi đã thấy những tên rất bảnh
Cũng thấy luôn những tên rất tồi
Chạnh thương em đường bay quá vội
Net bời bời sáng tối sao hay

  (Nghe chúng ồn ào câu chuyện Net– Nguyễn Nam An)

  Thế nhưng cho dù “Net bời bời sáng tối”, con đường anh đi, đứa con anh nâng niu đã chào đời mạnh khoẻ và còn rất… hồng hào vào buổi chiều tối Chủ Nhật 3 tháng 10, 2004 tại nhà hàng Seafood Palace 1 thuộc thành phố Stanton, quận Cam, không xa với Little Saigon. Và anh chính là nhà thơ Nhược Thu, tác giả của thi tập Chung Ngắm Một Vầng Trăng.

Mục đích của buổi ra mắt sách đã được anh Nhược Thu khẳng định rõ ràng là “TẤT CẢ số tiền ủng hộ tập thơ sẽ được tác giả gửi tặng 50% cho quỹ tương trợ giúp đỡ các thầy cô và các cựu học sinh nghèo của trường Mạc Đĩnh Chi hiện đang ở VN, và 50% tặng cho quỹ từ thiện giải phẫu mắt cho người mù nghèo khổ”- cũng tại Việt Nam.

Buổi ra mắt sách thành công trong không khí thân mật, ấm cúng thựïc sự với sự hiện diện đông đảo của bạn bè cùng thân hữu như một góp tay cho công việc thiện nguyện anh đeo đuổi cũng như lòng… ái mộ những dòng thơ chan chứa tình cảm của nhà thơ.

Sát bên anh, trong hoạn nạn của những ngày tù đầy nơi trại tập trung cũõng như đêm ấy, cùng vui với tác phẩm đầu tay của đức phu quân, là chị Nhược Thu dịu dàng và sang đẹp. Người đàn bà đã, như anh Nhược Thu tâm sự, ” Tập thơ này, thay- một lời tạ ơn- người bạn đời của tôi, một trong những hình ảnh tuyệt đẹp của cả một thế hệ phụ nữ Việt Nam trong quốc nạn 1975″.

Bây giờ mời độc giả PNDĐ “Chung ngắm một vầng trăng” với anh Nhược Thu. Bài thơ đã “được làm trong bối cảnh nhận được gói quà 5 kg đầu tiên của những tháng năm lưu đầy trên đất Bắc”* và “trong nỗi nhớ của kẻ lưu đầy về người vợ hiền đang vất vả ngược xuôi trong cảnh đời nghiệt ngã”*.

Hai Người Chung Ngắm Một Vầng Trăng

Gói quà năm ký, mở run run
Không khóc mà nghe lệ đẫm tròng
Em chốn quê nhà bao khổ cực
Nuôi chồng nuôi cả mảnh tình chung

  Thân cò chưa lặn lội bờ sông
Chưa biết cày sâu giữa cánh đồng
Con nhỏ vẫn còn đang tập nói
Tay bồng tay bế biết sao xong ?!?!  

Em viết đôi dòng pha nước mắt
” Hai người chung ngắm một vầng trăng
Mà sao ngăn cách trời nam bắc
Đau đớn nào hơn sống chẳng gần!?”  

Anh đã bảo rồi , em chớ đợi
Lưu đày đâu dám mộng đoàn viên
Vì con em hãy liều thêm bước
Hãy để mình anh gánh lụy phiền..  

Nếu lỡ mà anh về chẳng được
Khi đàn con lớn hỏi về cha
Thì em hãy chỉ trời phương Bắc
Bố đã đền yên nợ nước nhà .. 

Độc giả PNDĐ muốn có tập thơ của anh xin liên lạc qua địa chỉ email: [email protected] hay điện thoại (858) 717-3031.
Cảm ơn nhà thơ Nhược Thu về tập thơ đã nhận được cũng như sự cộng tác quý báu với PNDĐ trong những tháng qua . Mong anh đạt được những điều anh tâm nguyện.

Trầm Hương

Chú thích:

* : Trích lời giới thiệu của nhà thơ Nhược Thu

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button