Tặng Lại Mùa Xuân
Hoàng Ðịnh Nam
Mùa Xuân có còn đâu,
Tôi trở về đỉnh núi.
Sáng mù sương tới vội,
Ngày thiên thu nghe lá động từ trời.
Tôi uống ly cà phê thiếu đường,
Nấu bằng kỷ niê.m.
Tôi rít sợi khói nhớ thương,
Bằng đóm lửa dốt từ những lời tình.
Chưa hề bày tỏ,
Những tình tôi tan như sương.
Mùa Xuân đang ở đâu?
Tôi vẫn luôn trễ tàu.
Trong hoàng hôn muộn,
Thành phố đã rực đèn.
Tiếng pháo vang từ ký ức,
Mùa Xuân có còn đâu.
Lời em từ dĩ vãng,
Bay ngập gió Ðông chiều.
Cành mai em chưng trong hồn tôi mùa nọ,
Không còn hoa, lá. Chỉ trơ cành đìu hiu.
Thôi chào nghe, tất cả,
Trở về dốc núi. Dốc đời tôi.
Gom cành khô sưởi ấm một mai,
Xin gởi tặng người mùa Xuân.
Nếu nó vẫn còn có thật…