Sông Thu
Trần Thái Vân
sông Thu em về thuở nọ
cành tùng một nhánh chia đôi
cúi đầu en trao cuốn vở
lòng tôi xúc độn bồi hồi
ngôn từ trào lên ánh mắt
thẹn thùng dồn xuống đôi tay
ngại ngùng tôi không dám nói
vẩn vơ nhìn lá thu bay
bài thơ tình yêu tôi viết
đọc rồi xé vội không trao
nhưng em hình như đã biết
mỉm cười chẳng hỏi tại sao
cành tùng thơm thơm muì cỏ
nhớ em tôi lấy ra nhìn
bâng khuâng làm sao tôi tỏ
thế mà giữ mãi làm tin
em đi Thu Bồn vẫn chảy
thời gian gãy nhánh rong rêu
lang thang tôi tìm không thấy
dáng em sông cũ một chiều
nửa nhánh tùng kia em giữ
biết em còn nhớ hay không
nửa phần con tim tôi gửi
nên lòng tôi mãi hoài mong
như sông đời chia bao nhánh
lớn khôn từ biệt tôi đi
quê hương, người thân xa cách
và em lạc cánh thiên di
bây giờ trước sân tôi có
cây tùng xanh lá như xưa
em ơi nơi nào em có
buồn theo nhánh lá đong đưa
mà thôi ngày xưa tôi viết
bài thơ còn sợ em chê
mà nay bài thơ tôi viết
cho đời mua cuộc vui về
riêng em tôi còn nhớ mãi
ngây thơ ánh mắt ngập ngừng
Sông Thu bao giờ trở lại
mưa nguồn gío biển rưng rưng
Trần Thái Vân