Sớm chiều lặn lội
Phan Xuân Sinh
Ta cúi đầu, chuyện đời chóng mặt
đằng sau lưng tủi nhục ô danh
gặm mòn dần tháng ngày loang lổ
vết thương xưa trăn trở không lành
bao năm ta cuộc đời ẩm mục
khóc cười từng đoạn bã nhục vinh
ngửa tay làm một tên khất thực
giữa đất trời cúi mặt lặng thinh.
ách nước tai trời ta đành chịu
em gò lưng. Thân vạc ven sông
gánh giúp ta chuyện đời thương khó
sỏi đá còn đau bước chân không.
một đời em tối ngày tất bật
phủ lên đầu gió sớm mưa chiều
những lo toan làm em quay quắt
ven sông. Người lặn lội đìu hiu.
ta mệt lả mắt mờ chân mỏi
những lằn roi hằn nỗi đọa đày
em chia sớt cơn đau cùng khó
lời em như mật rót bên tai
cúi xuống nhìn lại mình băng hoại
xót thương thay mầm sống rã rời
em vì ta lao mình cứu rỗi
trải lòng ra, phơi giữa đất trời.
cám ơn em bao tình nghĩa ấy
thấm vào lòng ta nhánh vô thường
dù mai nầy dẫu thân xiêu tán
cõi lòng ta còn một vết thương
ta gượng dậy qua cơn bạo bịnh
đời có em. Ta thật bình yên
nhọc nhằn, em vẫn cười ngọt lịm
thương em như máu chảy ruột mềm
Thanksgiving 1996