SẼ CÓ MỘT NGÀY VỀ THĂM XỨ QUẢNG

Trần Ý Vân

* * To the tune of Trần Trung Đạo’s poem, “Bao Giờ Nhỉ Tôi Về Thăm Xứ Quảng.” This poem is also inspired by many SCV netters, among whom I dedicated are Donna Trinh, Tri D. Tran, Trần Trung Đạo, Hoàng Nguyễn, Jonathan (Hòa) Trần, Hiệp (FXD) (?), Diễm-Hà N. Trần, Bichthuy (?), Bich-Nga Le, Lam (?), Diane Kieu-Nga Nguyen… especially to a little Dananger (anh Hoàng knows who he is!), Tung Thanh Nguyen for a beautiful rose, and Hoàng-Mai T.
Nguyễn, a dear friend of mine.

Sẽ có một ngày về thăm xứ Quảng
Mười năm thôi chưa thể gọi là nhiều!
Cỏ dầu cao, nào đã có bao nhiêu?
Đất nếu lạnh vẫn ấm hơn vùng Bắc Mỹ!

Hải Vân kia đứng hiên ngang bao thế kỷ
Nước Thu Bồn lênh láng chở tình thương.
Đàn trẻ em vui nhảy nhót bên đường,
Tiếng trong trẻo tựa nước cầu Vĩnh Điện.

Vẫn còn kia những con đường kỷ niệm
Dầu đã mòn, bè bạn sẽ gặp nhau.
Qua phong sương tóc chơm chớm hoen màu
Nhưng tình cũ sắc màu chưa phai nhạt.

Tôi sẽ đến sân trường Trần Qúy Cáp
Ngắm nhìn người thợ thoăn thoắt dựng xây.
Tôi sẽ viết một bài thơ mới lên đây
Để ca ngợi những người nằm xuống trước.

Đường phố Hội sẽ không còn ngập nước,
Những ngôi nhà sáng sủa sánh vai nhau.
Đình Cẫm Phô, Khu Khổng Miếu, Chùa Cầu
Qua ly biệt nay đến hồi hạnh ngô..

Tôi sẽ đến bến xe đò Nam Phước
Lòng hân hoan chào đón những người thân.
Dầu xa nhau tình vẫn bất ly phân
Ngàn năm trước, ngàn năm sau nguyên vẹn.

Tôi sẽ về đây giữa phố phường Đà Nẵng,
Đêm mênh mông dạo phố dọc sông Hàn.
Trên dòng sông hàng chục chuyến đò sang
Từ An Hải, Ngũ Hành đi hội Tết.

Em Trường Nữ dầu ngày xưa đã hết,
Mình sẽ cùng nhau làm lại từ đầu,
Đường Hùng Vương ta sẽ sánh vai nhau,
Từng bước ngắn thâu đường dài, em nhé!

Thơ tôi ơi! Chan hòa trên quê mẹ
Lối lưu vong nay cất gót quay về.
Dầu xa xôi tựa tình nghĩa phu thê,
Tôi sẽ về, mặn mà hương đất Quảng.

* * *

Đã lâu rồi kể từ khi phiêu lãng
Quê ngoại kia âu yếm vẫn còn đây.
Có những đêm hồn mộng đến ngất ngây
Sáng tỉnh dậy vụt bay vào cỏi trống.

Đêm hôm nay, giữa canh dài cô đọng
Đọc thơ người, ta cứ ngỡ là ta.
Đọc thơ ta, ấy có phải là ta?
Ta với người, người với ta: dân Quảng.

Trần Ý Vân

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button