S A U MỘT T U Y Ế N

HOÀNG XUÂN SƠN

rồi mai lệch lạc sông hồ
đi đâu rồi cũng buồn lô nhô . tầm
khoắng về giốc độ âm âm
ba mươi năm củi giộc trầm phiêu sinh
thương ta
xót cái vô hình
già râu tóc buộc chút tình loay hoay
con mắt mờ . chữ . xốn cay
cái dằm . xước . tượng vết đày thâm cư
ở hoen sơn nước độc
trừ
ở-đá-khốc-liệt-tàn-dư-cực-hình
lầm lầm tội xá
vong
nghinh
trúc xuống chảy xuống bội tình góc gai

rồi mai . mà có còn . mai ?
bữa nay gá một đoạn
cài
lụy bi
trộn khúc mắc lẫn bao bì
trộn hết bụng dạ hồ nghi hoặc huyền
còn đấy a ! nường chính chuyên
ngọn dao phạt cỏ và miền tuyết băng
ta nơi đỉnh lạnh hằng hằng
bạn ? dễ hứng được bầu hăng tiết, hồi
còn trai trẻ sục sôi
thương, chừ lóng nhóng ba hồi lục lăng
cẩm lai phố hội xung thằng
trói cứng
trói hết buổi thăng trầm này
sa đà chui mịt cơn say
nghe ra một tiếng đất
cày vỡ tim

nhớ bạn . cảm mình . lịm
mình
lẻ loi đến độ
cùng đinh đất trời
thức dậy với từng cơ ngơi
lại một ngày
thêm một ngày
rơi
cuống cuồng
để lòng chút bợn sương sương
để côi để góa
con đường
hẩm
hiu
nhớ bạn như bữa cơm chiều
mỏng mảnh sợi khói
còn liêu
xiêu
. . . mờ . . .

HOÀNG XUÂN SƠN
hai mươi . tám . không bốn

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button