Quà Chơi Trẻ Con
Trần Thị Hà Thân

Sáng Chúa Nhật, chưa đến 7 giờ, thằng con trai út của tôi mở cưả phòng phóng thẳng lên giường trong khi tôi còn đang mơ màng giấc mộng.
– It’s my birthday today!
Tôi mở mắt nhìn nó cười. Có nhọc nhằn, buồn phiền bao nhiêu cứ nhìn con hồn nhiên vui là lúc nào tôi thấy mản nguyện cả. Tôi nói hùa theo nó:
– Yeah, it’s your birthday. You’re 6 today.
– Do I get another present today?
– Trời ơi, quà hoài!
Tôi vừa la yêu, vừa ôm nó vào lòng. Cuối tuần qua, tôi đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho nó và các bạn cùng lớp với nó. Với lý do rằng tuần này sẽ cận ngày lễ Thanksgiving, e rằng mọi người sẽ bận và không đến dự được. Tiệc xong, nó đã ôm tôi hôn một cái và nói:
– Thank you mommy. This is my best birthday ever!
Vậy mà nó đã quên mất tiêu rồi để sáng nay còn đòi hỏi thêm quà.
Nghĩ cũng lạ, lúc nhỏ khi còn sống bên Việt Nam. Tôi không nhớ rỏ tôi có những món đồ chơi như Timmy có bây giờ hay không nữa. Dĩ nhiên là không, nếu có thì dễ gì tôi quên cho được. Kể cả các anh tôi cũng vậy. Đồ chơi của tôi là những sợi dây thung cột dính dài vào nhau, dùng để chơi những trò nhảy dây. Hoặc văn minh hơn thì tròn chơi búng dây thung. Đứa nào búng sợi dây thung của mình lên trên sợi dây thung của đứa khác là coi nhưng thắng, và được thêm 1 sợi dây thung làm của. Bạo thêm chút nữa thì trò chơi cá sấu hay rượt bắt nhau. Dạo đó, nhà tôi không gần trường học cho lắm nên những đứa bạn tôi chơi chung sau giờ học không phải là những đứa bạn học cùng lớp. Tôi chỉ có thằng Hoàng để chơi chung vào mỗi buổi chiều. Thằng Hoàng là em trai của chú Lâm Tiên, chú tài xế cho ba tôi. Nó nhỏ hơn tôi một tuổi nên tôi được quyền gọi nó là “thằng”, chúng tôi đã đồng ý điều đó sau khi biết tuổi của nhau. Buổi chiều, trước khi ba tôi đi làm về, thằng Hoàng, em gái tôi là Hiền, và tôi thường chơi trò “cá sấu” hoặc “năm mười”. Một trong ba đứa tôi sau khi “tay trắng tay đen” và “oẳn tù tì” xong đứa nào thua thì sẽ bị làm “cá sấu” hoặc đứng đếm năm mười trong khi hai đứa còn lại tìm chổ núp. Những phút vui chơi, la hét “cá sấu lên bờ, người ta xuống nước”, giằng co, cười đùa. Và như thế, chúng tôi chơi cho đến khi ba tôi và các anh tôi về mới vào nhà. Các anh tôi thì hình như là những trò chơi đá cầu vòng, bắn bi mà đôi khi tôi cũng lò mò theo sau xin được cùng chơi, và tôi thường hay bị anh tôi la “con gái mà chơi cái gì!” Đó là những món đồ chơi của chúng tôi khi còn bé.
Tôi cũng không nhớ tôi đã có những cái ngày “lễ sinh nhật”, bạn bè tới dự và qùa cáp trong ngày sinh nhật không nữa! Hình như qùa sinh nhật mà tôi nhớ chỉ là những ngày Tết, được mặc áo quần mới, mang giầy dép mới theo ba mẹ đi mừng tuổi ông bà, cô bác, họ hàng. Những tờ tiền giấy mới mùi hương còn thơm phức. Những múi mứt ngon ngọt, những hạt dưa đỏ cắn hoài không biết chán. Những lát bánh tét, bánh chưng vừa mùi vừa dẻo. Gia đình quây quần trong cuộc chơi ‘”bầu cua cá cọp”. Rồi những tiếng pháo nổ rộn ràn ngoài sân trước thềm cửa cạnh bên cây trứng cá.
– So, do I get a present today, Mommy?
Timmy lắc tay tôi mang tôi trở về với thực tế.
– Để hỏi Ba cái đã …
Tôi gán qua cho chồng tôi cái trách nhiệm trả lời câu hỏi này, dù biết rằng thế nào câu trả lời cũng sẽ là “sure, baby”. Nhà tôi mấy lúc này hay thường đi công tác xa nhà nên cứ mỗi lẩn về là Timmy được ba nó mang về một món đồ chơi. Cứ thế mà chưa đầy năm tháng từ khi dọn về nhà mới, bây giờ thì lại thêm một nhà đồ chơi, đủ kiểu đủ loại, từ điện tử đến kèn trống… chất chồng lên nhau tưởng chừng tôi có thể làm chủ một tiệm đồ chơi như FAO Schwarz rất dễ dàng. Chưa kể những thùng đổ chơi lúc dọn từ nhà cũ về đây còn nằm y nguyên trong thùng chất đống ngoài garage. Và cùng những thùng đồ chơi khác từ ngôi nhà trước đó nữa!
Timmy quay sang Ba nó miệng cười hỏi tới:
– Daddy, can I have a present today?
– Sure, baby!
Tôi lắc đầu, mĩm cười, lẩm bẩm “sure, baby” trùm đầu vô mền…
Trần Thị Hà Thân
23.11.03