Ở MỘT NƠI KHÔNG CÓ MÙA XUÂN

Trần Trung Ðạo

Ở một nơi không có mùa xuân
Chim chóc cũng chẳng buồn về đậu
Ngày hai buổi em về qua xóm lạ
Buồn vương trên tóc nhớ theo chân
Nắng Sài Gòn từng giọt rưng rưng
Thời con gái tan theo từng giọt nắng
Anh ra đi phố phường xưa hoang vắng
Tháng năm buồn kỷ niệm ngủ không yên

Em vẫn mơ hoài câu chuyện thần tiên
Nàng Tô Thị Việt Nam
Thờ chồng nuôi tằm dệt vải
Chuyện anh kể năm xưa
Em học thuộc lòng nên còn nhớ mãi
Nhỡ mai về anh sẽ trách em quên.

Em dấu kín nỗi buồn
Chỉ khóc lúc nửa đêm
Như sợ anh biết sẽ cười em yếu đuối
Em dắt con thơ qua vùng Kinh Tế Mới
Tháng năm ròng học cuốc đất trồng khoai
Da em sờn vì cực khổ trần ai
Tóc em rối vì dãi dầu mưa nắng
Em cố giữ lại đây nụ cười trong trắng
Sợ khi anh về mắt ướt sẽ không vui.

Cây hy vọng em trồng
Trước ngõ vẫn xinh tươi
Lớn lên bằng giọt mồ hôi sớm chiều em nhỏ
Trái tim em dòng thủy chung vẫn đỏ
Vẫn mặn nồng như thuở mới yêu nhau.

Không hẹn hò nhưng buổi sáng hôm nay
Anh trở lại với người đàn bà xa lạ
Mười năm anh đi mẹ con em vất vả
Chỉ một lời xin lỗi đủ sao anh.

Anh đã quên rồi những chuỗi ngày xanh
Những kỷ niệm vàng hoe trong ký ức
Anh trở lại dững dưng nhìn quá khứ
Của một thời sỉ nhục gánh trên vai
Anh đã làm gì suốt một đời trai
Ngoài chút bả lợi danh
Chút da thịt thơm mùi hương phấn lạ
Người vợ trẻ của anh sẽ chẳng bao giờ hiểu cả
Vì chính anh đã gian dối với lòng mình.

Anh sẽ nói gì trước những điêu linh
Của đất nước còn chìm trong máu lệ
Ngày ra đi, anh thề non hẹn bể
Ngày trở về, ngoảnh mặt với quê hương.

Anh sẽ nói gì trước những đau thương
Của đồng bào anh trong ngục tù tăm tối
Ngày cha chết còn một lời trăn trối
Mong anh đứng thẳng làm người
Giấc mộng vàng anh dệt thuở hai mươi
Anh nỡ thay cho một tâm hồn thác loạn.

Vầng trăng ước trong lòng em vẫn sáng
Mười năm chờ nghe một tiếng thương yêu
Em nối tình mình theo múi chỉ đường kim
Ðan chiếc áo cho ngày anh trở lại
Nhưng bóng hạc vẫn nghìn trùng bay mãi
Ðể giang hà mòn mỏi tiếng thông reo.

Ði đi anh đừng trở lại đây
Em sẽ khóc nhưng không hề nuối tiếc
Chỉ tội nghiệp cho anh một đời thua thiệt
Gian khổ tù đày để được thế thôi sao ?

Trần Trung Ðạo

Back to top button