Những mảnh đời
Võ Đình Tuyết

Những Mảnh Đời là truyện ngắn đầu tiên của tác giả gởi cho tạp chí Văn thời nhà văn Mai Thảo còn sống.Sau những thời gian tạm chấm dứt của của nền Văn Học Miền Nam bị cấm đoán khắc nghiệt nơi quê nhà. Nhà văn Mai Thảo đã vượt biên,một mình,tái bản tạp chí Văn trở lại quê người,nơi ông gọi “Những bàn viết lữ thứ”Tác giả không phải là nhà văn,chỉ viết cho vui trong đời tị nạn.Truyện ngắn đầu tay gởi đến cho người chủ trương tạp chí ” Sáng Tạo” lừng lẫy một thời cũng chỉ cho vui,không nghĩ sẽ đăng.Nhưng ngược lại ông đã đăng,và đăng luôn mười truyện khác.Truyện ” Hoa Sim” cũng là truyện cuối cùng của tác giả gởi cho tạp chí Văn Hải Ngoại thời còn Mai Thảo.Sau đó ông bịnh và vĩnh viễn ra đi.Xin thắp một nén nhang trong lòng gởi đến ông,như một lời cám ơn của kẻ hậu sinh.Ông mất rồi tạp chí Văn như mất một linh hồn.
Võ Đình Tuyết.
Cánh Đồng Nón Mùa Thu 2003.
Ngọc duỗi thẳng chân trên ghế Sofa,đôi chân dài được bó sát với bộ đồ ngủ lụa mỏng,để lộ nước da trắng ngần khiêu gợi.Những ngón chân nhịp khe khẽ theo tiếng nhạc êm dịu của dàn Stereo gần đó.
Vừa nghe nhạc,vừa đọc sách là thú tiêu khiển hình như được nàng ưa thích nhất vào những buổi sáng thứ bảy nhàn rỗi.Đối với nàng đời sống không mấy quan trọng,hưởng thụ là một đặc ân mà thượng đế ban cho,nàng nghĩ vậy.Thường,nàng không mấy chú tâm vào vào những lời phê phán của người khác,nàng sống trọn vẹn cho nàng,nàng mặc nhiên chấp nhận những dư luận chung quanh như làn khói nhẹ trôi qua rồi mất hút,chẳng thấm vao đâu,nàng sống cho nàng,nàng nghĩ: đôi khi dư luận không thể nuôi ta được,miếng cơm manh áo là do chính ta làm nên,dư luận không đẻ ra bánh mì,cơm gạo,dư luận thường xỉa xói vào những thương tâm của người khác,bàn tới,bàn lui,như một chánh án khắc nghiệt độc ác.
Ngọc có chồng,hai vợ chồng chỉ hưởng được một tuần trăng mật,miền Nam mất,thế là xong.Chồng nàng đi cải tạo và đã mất sau vài năm kèm kẹp dưới chế độ lao tù hà khắc tàn bạo của tụi cộng sản.
Nàng vượt biên,trong chuyến di,nàng bị hải tặc làm hỗn.Chúng thay nhau hảm hiếp.Trên chuyến ghe cùng nàng mọi người đều câm nín sợ hãi,lạy lục,van xin.Nàng cắn răng chịu trận cho đến khi ngất xỉu mới được buông tha,may đâu nhờ một thương thuyền Đan Mạch cứu,mọi ngưởi đều thoát
Sau vài tháng ở trại định cư,những khuôn mặt trên chuyến ghe ghê tởm đó đã thay đổi,bắt đầu nhởn nhơ,phách lối,hợm hỉnh,tưởng như chưa có chuyện gì xảy ra cho họ.Họ bắt đầu nhìn nàng bằng cặp mắt khinh thường,những cái bỉu môi,những lời bóng gió,những sự lánh xa làm nàng đau đớn.Nàng thật sự đau khổ khi biết rằng mình đã mang thai,một bào thai oan khiên nghiệt ngã.Nàng không phá bỏ; nàng giữ nó,không như nhiều người khacù lén lút phá thai. Thai nhi nào có tội tình gì.
Đứa con sinh ra giống mẹ như khuôn đúc,tình mẹ con dạt dào trong người nàng,nàng ôm con thơ vào lòng nước mắt đổ như mưa,nàng nhủ thầm: Từ đây trên đời này con là lẽ sống của mẹ.
Có những chiều nàng ôm con vào lòng nhìn ra biển cả mênh mông sóng nước,hơi thở của nàng hơi thở của con thơ hòa lẫn vào không gian,tình thiêng liêng dâng cao tràn đầy như đại dương mênh mông trùng trùng bát ngát,không có gì chia cắt tình mẫu tử của mẹ con nàng.Hai hàng lệ nhỏ dài trên má,trên cao hàng thông vi vu lời gió,đàng xa lũ chim từ muôn phương bay về,có con chim mẹ nào không mớm một ít mồi ngon cho đàn chim non chờ nơi tổ nhỏ.
” Ơ Mẹ ơi! Ti dậy rồi nè!”
Nàng bật dậy như cái lò xo,quây đầu trở lại:
” Ồ bé Ti Sao con không ngủ nữa,hôm nay thứ bảy cơ mà! Con của mẹ đâu phải đến trường!”
” Không! Ti không ngủ nữa đâu………………….Ti muốn dậy chơi với mẹ cơ!”
” Khổ cho con tôi! Nàng đến ôm con vào lòng,hôn như mưa bấc vào đôi má phính của con thơ.
” Thôi,lên đây mẹ rửa mặt đánh răng,một lát nữa hai mẹ con mình đi phố chơi. Ti thích gì nào!? hôn mẹ đi,mẹ mua cho”
Con bé hôn vào má mẹ thành tiếng lớn rồi nói:
“Ti thích Barbie!”
“Được,nhưng Ti nhõng nhẽo quá! Nhà đầy cả Barbie rồi!”
Con bè rơm rớm nước mắt.
“Nhưng Ti thích Barbie Super Star cơ!”
“OK! Đừng khóc nữa cô nương,mẹ mua cho!”
Nàng ẳm con lên lầu,lấy bàn chải đánh răng cho con,lau mặt, ẳm con vào phòng ngủ,thay áo,chải tóc,thắt hai bím màu hồng-Con bé chỉ thích màu hồng thôi- Gớm! Sao mà diện thế! Trông con tôi xinh quá!.
“Ti phải ăn sáng rồi mẹ mới cho đi! Cái gì đây?: Cereal, pancake, trứng, peanut butter với bánh mì?”
” Ti thích Cereal Batman!”
” Ơ! Con gái tôi, Batman dành cho con trai chứ!”
Nàng trở lên lầu thay quần áo,khi đứng ngắm nhìn mình trong gương,nàng vẫn còn đẹïp lắm,thân thể đều đặn,vòng ngực no tròn,vòng eo nhỏ nhắn,vòng mông nẩy nở. Đàn bà một con trông mòn con mắt.Nàng mĩm cười khi nghĩ thầm câu đó. 32 tuổi rồi trông vẫn còn mướt mắt lắm.Đã có nhiều người theo đưổi,tán tỉnh,trồng cây si,nhưng nàng lờ đi.Không phải nàng lạnh cảm,không phải nàng không cần một người đàn ông,nhưng giờ ở đây,ít ra trong lúc này nàng chưa nghĩ đến chuyện đó.Có một điều duy nhất mà nàng nghĩ đến,đó là bé Ti,lẽ sống của nàng,nàng biết chắc rằng là không có thể ai thương bé Ti cho bằng chính nàng,không ai có thể chen lấn vào tình thương của mẹ con nàng.Nàng không chối cãi có nhiều đêm cơ thể nàng cũng rạo rực đòi hỏi,thèm một vòng tay đàn ông,một cái hôn nồng cháy,một đôi môi tham lam,một ân ái cuồng nhiệt.Nhưng nàng kèm chế,nàng xóa bỏ những đam mê quyến rũ.Nàng đánh bật dậy với vòi nước ấm trong phòng tắm,nàng qua phòng con,nhìn con thơ yên giấc ngà,nét mặt thiên thần sáng láng làm xóa tan những đám mây mờ ám.Nàng mỉm cười an tâm.
Nàng dẫn con vào Toy R Us,chỗ bán đầy đủ đồ chơi con nít,không thiếu một món nào,từ món hàng nhỏ nhất đến món hàng lớn nhất.Mỗi lần đi ngang đây thế nào bé Ti cũng đòi vào cho kỳ được,nếu không thì cô bé khóc ầm cả lên,nhưng ít khi nàng từ chối lời kêu gọi thảm thiết đó.
” Cháu muốn mua gì chú lựa cho nhé!” Người đàn ông nói.
“Cháu muốn mua Barbie”
“Loại nào nhỉ?”
“Loại Super Star cơ!”
“OK. Đây này,có phải không?”
” Ồ! Chú nầy hay quá ta! Chú làm ở đây hở chú?”
“Không! Chú chỉ đi chơi,mua đồ cho đứa cháu gái,nó xinh đẹp giống như cháu đấy! Bố cháu đâu?”
“Không! Cháu không có bố,mẹ cháu ở đầu kia kìa.”
Con bé chạy lại gọi mẹ:
” Mẹ ơi! Có ông nầy hay quá trời,ông ấy lựa cho con đúng boong này,mẹ ơi! Ông ta còn nói tiếng Việt Nam nữa!”
Ngọc đang lui cui nhìn những món đồ chơi con nít,nghe con gọi giật mình quay lại,nàng nhìn con đang đứng cạnh một người đàn ông lạ.Không nhìn ông ta,nàng khẽ nói với con:
“Con đã cám ơn ông ta chưa?”
Con bé ấp úng:
“Xin lỗi mẹ,con quên mất!”
“Lần sau nhớ nói cám ơn nghe chưa,không mẹ đánh đòn đó”
Người đàn ông không nói một lời nào từ khi hai mẹ con đối đáp.chờ hai mẹ con nói xong ông ta nhỏ nhẹ:
“Thưa bà.. không sao đâu! Chắc tại cháu nhỏ mừng quá nên quên,mong bà tha cho cháu.”
Giọng nói đầm ấm cất lên,lúc ấy nàng mới ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.Khuôn mặt bình thản,hiền hòa,vầng trán cao rộng để lộ những đường nhăn mang vẻ phong trần của một người đi nhiều vào nơi gió bụi.Ông ta có vẻ chửng chạc,dáng người cao lớn,áo quần đơn giản gọn gàng tươm tất.Ông ta tự giới thiệu:
“Thưa bà,tôi là Phong,xin hân hạnh được gặïp bà.”
“Tôi là Ngọc,mong ông tha lỗi cho bé nhỏ.”
Ồ! Không sao!bé nhỏ của bà trông xinh quá!”
Từ lâu những sự xúc động khi gặp người khác phái hình như được lắng động xuống that sâu trong lòng nàng,nhưng hôm nay có vẻ lạ quá,người đàn ông trước mặt nàng có một sức cuốn hút lạ thường,nàng có vẻ bối rối khi nói chuyện với ông ta,đôi mắt của ông ta nhìn nàng đằm thắm,không sôi động nhưng thiết tha,như che chở,như bao dung,nàng cảm thấy yên tâm,gần gũi.
“Mẹ ơi! con đói bụng lắm rồi,đi ăn nha mẹ!?”
“Ừ,được,để mẹ dẫn con đi. Con thích tiệm ăn nào?”
“Mcdonald’s,mẹ ạ,thôi đi nhanh mẹ ơi!”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông cất lên:
“Nếu bà không có phiền,tôi xin mời hai mẹ con đi cùng cho vui,tôi cũng thấy đói lắm rồi! Bà nghĩ như thế nào? mong bà nhận.”
Nàng nhìn người đàn ông một giây rồi quây sang bé Ti:
“Ông nầy đòi đi theo đấy!bé Ti nghĩ sao?”
“Có sao đâu! Ông ấy thích thì cứ di cho vui.”
Nói xong con bé chạy nhanh ra cửa giọng cười reo vui,hớn hở,như chẳng cần để ý vào chuyện người lớn.Ông ta có đi theo hay không,chẳng có gì quan trọng với nó.Cô bé chỉ nghĩ đến những món đồ chơi được dụ dỗ hằng ngày trên ti vi.Những bước chân sáo nhảy tung tăng mừng rỡ.Phía sau,Ngọc và người đàn ông chậm rãi bước theo,như một đôi vợ chồng.Nàng cảm thấy e thẹn trong ý nghĩ.Nàng liếc khẽ người đàn ông.Ông ta vẫn bình thản,dáng đi từ tốn mỉm cưới nhìn bé Ti với đôi mắt âu yếm.
Người đàn ông thong thả nói,đôi mắt xa vắng: ” Vợ tôi đã mất cùng trong chuyến đi vượt biên với tôi,chúng tôi yêu nhau ghê lắm,từ ngày còn ở trung học.Sau ngày tôi vào lính,chúng tôi làm đám cưới,một đám cưới nghèo,nhưng tình không nghèo.Tháng Tư năm bảy mươi lăm xảy ra,tôi đi học tập cải tạo,nàng đã không ngại gian lao khổ cực thăm nuôi tôi,dù trên đường đi nhiều gai góc hiểm nguy khổ sở,nàng không quên tôi.Khi tôi ra trại cải tạo,chúng tôi nghĩ đến một chuyến lìa xa tổ quốc,đến một nới mà chính bản thân tôi được an toàn.Nhưng cũng chính chuyến đi đó tôi đã vĩnh viễn xa lìa vợ tôi.Nàng đã nhắm mắt đi vao cõi vô cùng.Tôi chỉ có một điều hối hận và đau đớn nhất,là tôi chưa có một ngày cho vợ tôi sung sướng trong cuộc đời làm vợ của nàng.Nàng đã khổ sở vì tôi,nhưng không một lời oán trách.
Giọt nước mắt của Ngọc rơi xuống từ lúc nào âm ấm trên đôi má,nàng nghĩ: Rõ là ai cũng có những nỗi khổ riêng.Cuộc đời phải chăng là bể khổ như lời Phật dạy.Sự hạnh phúc chẳng qua như những sợi khói mỏng phù du bay qua rồi mất hẳn vào đám mây đen mờ ám.
“Đời tôi có gì hơn ông đâu!” Ngọc nhỏ nhẹ: “Chính bé Ti cũng ra đời trong nỗi khổ hạnh đó.Sự phấn đấu là một hình thức triền miên bất tận,như giòng cuồng lưu giông tố chờ chực đổ xuống con người.”
Bé Ti vẫn thản nhiên ngồi chơi với hộp Happy Meal,con nhỏ không cần chú ý đến hai người lớn đang trò chuyện,đối với nó trò chơi là một hành động cụ thể hạnh phúc với tâm hồn đơn sơ thuần khiết trẻ thơ.Chuyện người lớn có đáng gì để quan tâm.Lâu lâu cô bé cười lên khâng khất sung sướng.
“Trẻ thơ thật hạnh phúc” Ngọc nói nhỏ vừa đủ nghe
“Ước gì chúng ta trở lại thời đó” Phong tiếp lời.
Phong nói tiếp:
“Ngọc có đọc sách của Duyên Anh không?”
“Có chứ! Có lần Ngọc đã khóc hết nước mắt khi đọc tập truyện ngắn ” Hoa Thiên Lý” nhưng truyện dài “Thằng Vũ” làm Ngọc say mê nhất,và ước chi mình là con trai,đôi khi nhớ lại làm mình mắc cỡ!”
“Tôi cũng vậy,nhưng nhất là những truyện du đãng.Ông ta viết thật tuyệt vời.Ngoài ra tôi cũng thích các nhà văn khác nữa như: Nguyễn Đình Toàn,Dương nghiễm Mậu,Mai Thảo,Thanh Tâm Tuyền.v.v.,còn về thơ thì tôi thích Nguyên Sa,Hoàng Anh Tuấn,Quang Dũng,gần nay nhất là Cao Tần,Bắc Phong,Nguyễn Đức Bạt Ngàn.
“Ông có thích Nhã Ca không?”
“Tôi thích nhất tập truyện ngắn ” Đêm Nghe Tiếng Đại Bác”còn mấy truyện kia hình như để dành cho đàn bà,phụ nữ.Nhưng ít ra bà ấy lúc bấy giờ là nhà văn nữ không đối thủ của người Việt Nam vậy”
Một thoáng im lặng,bé Ti phá vỡ sự yên lặng:
“Bé Ti muốn về mẹ ạ,con chán quá rồi mẹ ơi!”
Ngọc sửa soạn đứng lên,đôi mắt thoáng qua nhìn Phong không nói,Phong nhìn nàng cũng không nói tiếng nào,hai người chia tay,Phong cuối xuống cầm lấy tay bé Ti,nâng cằm bé lên khẻ hôn vào má.
“Chúc bé bình an,ngoan cho mẹ vui.”
Con bé lấy tay chùi cái hôn của chàng,như không đồng ý,làm chàng cười vang,Ngọc cũng phụ họa theo.Hai người chậm rãi đi ra cửa,không một lời,sự chia tay êm dịu.
“Hy vong gặp lại ông?”
“Vâng!tôi rất hy vong gặp lại Ngọc”.
Ngọc bắt đầu vui tươi hơn,đời sống như màu xanh nhiều sinh khí,những cành cây khô sau một mùa đông bắt đầu những mầm non tươi mát chờ mùa xuân đang đi qua,đã qua trong đời Ngọc.Nàng đã trở lại với phấn son,nàng đã trở lại một thời rung cảm tưởng đâu héo úa,đã tàn lụm,đã dìm chết trong đám bùn lầy quá khứ,những tro tàn theo gió bay đi,về cõi trời xa tít mù khơi,để lại những hồi sinh nay mầm xanh ngát. Tình yêu đôi khi tưởng chừng nhu bật khởi từ thương đau của những tâm hồn chìm sâu khổ ải,như những chiếc phao cứu độ xuất hiện đúng vào những thân xác hấp hối trôi bồng bềnh giữa đại dương mênh mông cuồng nộ.
Phong thầm thì bên tai Ngọc:
“Tại sao em yêu anh ?”
“Làm sao em biết được,nhưng em chưa nghĩ đến một đời sống trong tương lai mà không có anh!”
“Em biết tại sao anh yêu em không?”
“Không….!”
“Vì em là người đàn bà biết đối diện với sự thật,em không dấâu diếm,em không che đậy.Lòng trung thực là ánh đuốc tuyệt dịu nhất mà chính anh được cứu rỗi,được ơn mang.Anh yêu em và cám ơn em!”
Những tai họa rồi sẽ qua,ngày mai rồi sẽ tới,sau những đêm tối oan khiên nghiệt ngã,bình minh rồi sẽ mở rạng ngời cánh cửa tương lai.Những tâm hồn đau khổ biết tìm đến nhau, ý nghĩa của hạnh phúc không còn là những chữ huyễn hoặc mơ hồ./.
Võ Đình Tuyết.
Năm 1985 tại Cánh Đồng Nón