Nhà thơ Thái Tú Hạp
Sinh tháng 4 năm 1940
tại Hội An, Quảng Nam, Việt Nam
Ðã từng đi lính khóa 15 trường Võ Khoa Thủ Ðức. Ði tù. Vượt biển.
Ðịnh cư tại Hoa Kỳ năm 1980.
Trước 1975: Ðã cộng tác Văn, Bách Khoa, Văn Học, Gió Mới, Khởi Hành, Giữ Thơm Quê Mẹ, Thời Nay, Tiền Phong…
– Tác phẩm đã in: Thèm Về (thơ 1970), Chim Quyên Lạc Ngàn (thơ 1982), Thơ Văn Việt Nam Hải Ngoại (Tuyển Tập 1985), Miền Yêu Dấu Phương Ðông (thơ 1987), Thơ Văn Phật Giáo (Tuyển tập 1993), Hạt Bụi Nào Bay Qua (Thơ 1995). Giai phẩm Quảng Ðà số 1, 2, 3, 4 và 6. Khoảng 5 tác phẩm thơ truyện tùy bút sắp in nay mai.
– Chủ trương nhà xuất bản Sông Thu từ năm 1985.
– Cùng với Ái Cầm, chủ nhiệm kiêm chủ bút tuần báo Saigon Times từ năm 1987.
– Giám đốc Saigon Yellow Pages, từ năm 1991.
Quê hương trong trí tưởng
Tôi mơ ước cụm hoa vàng thắm nở
Trong vườn em hồn tháng chạp giăng mưa
Giòng sông thu chuyển mình thao thức nhớ
Bên ngàn lau nắng thắp mộng yêu xưa
Tôi mơ ước mùa xuân em nguyên vẹn
Tóc hoa chanh tà lụa trắng đông phương
Mang tiếng cười hồn nhiên bên giếng cũ
Ngàn lời chim cổ tích đẹp quê hương
Tôi mơ ước mai về đêm hội ngộ
Bánh chưng thơm, hương nếp mới quây quần
Ðời hóa vui trong tim người độ lượng
Trong hồi chuông đại nguyện giữa hư không
Tôi mơ ước gian nhà xưa trở lại
Ngói âm dương êm ấm sưởi tình nhau
Con khứu già líu lo quen giọng hót
Buổi trưa vàng tĩnh mịch nắng hàng cau
Tôi mơ ước bên đồi em thổi sáo
Lửng lơ chiều khói quyện mái tranh quê
Tôi trở về như ngựa hồ mỏi vó
Bên giòng sông say uống ngụm tào khê
Tôi mơ ước mặt hồ soi bóng liễu
Lời ca dao đồng vọng giữa chiều quê
Mẹ kỳ quan trong hồn tôi vĩnh cửu
Sân chùa xưa mầu nhiệm bước chân về
Sáng thức dậy bình yên từ nhịp thở
Vuốt ve đời hơi khói thuốc lào bay
Hãy vứt bỏ loài ong nuôi nọc độc
Trăm ngàn hoa bừng nở phút giây này
Ngắn ngủi quá, ôi thời gian mơ ước
Không gian nhòa nhạt ý thơ vui
Ngọn cỏ hoang bên đường qua hiện thực
Ngày mai đi lạc lõng giữa quê người
Xuân hạnh ngộ
Vô lượng giòng sông em trở lại
Tao ngộ trời quê thắm ngọn ngành
Dặm sương gió lặng trời phiêu bạt
Vũ trụ hằng sa hạt cải xanh
Thanh tịnh rừng mai thơm ngát mật
Ðường trăng suối mạch gọi nhau về
Trăm hoa ngây ngất trang kinh sớm
Than lửa tình ta cháy hôn mê
Ðông phương huyền sử ngàn u tịch
Ðá ong rêu phủ lối mù sương
Thơ đau từng nhánh đời sinh tử
Trăm năm như giọt nắng vô thường
Bình nước càn khôn reo trên bếp
Ðồng tiền mừng tuổi xót xa thương
Trầm mặc căn nhà thơ ấu niệm
Mơ hồ cánh bướm ngẩn ngơ hương
Ta về theo hồi chuông tỉnh thức
Ruộng lúa tiền nhân đã nẩy mầm
Bờ tre thiên ấn ngời cổ ngữ
Nhân gian chung nhịp thở từ tâm
Thanh tịnh khúc
Mai ta về giữa non cao
Xé mây làm áo lụa đào cho em
Nghiệp từ mấy thuở trần duyên
Nắng thanh xuân đậu ngoài hiên ta bà
Ðưa nhau dạo giữa ngân hà
Bỏ nhân gian lại chốn tà huy câm
Mai sau tình vỡ hư không
Có nghe tiếng hót tiền thân chim ngàn
Từ trong thiên cổ tri âm
Tiễn nhau xuống núi cưu mang kiếp sầu
Mai về khép cánh biển dâu
Giở trang vô tự trắng nhòa sắc không
Chờ nhau dưới cội vô thường
Soi tâm tư hiện một vừng trăng xưa
Giòng sông chảy ngược
Tặng Thành Tôn * Luân Hoán
Em Tiên Phước – hồn nhiên trăng
Giòng sông chảy ngược băn khoăn cội nguồn
Ta về phố nhớ nhung thương
Ðá soi con nước lạnh trường giang hoa
Chiều thơm ý tưởng thực thà
Núi quanh quẩn bọc hồn ta suốt đời
Dặm trăng Tiên Phước thảnh thơi
Giòng sông trầm mặc bóng trời quạnh hiu
Gọi thương em đến vạn chiều
Giòng sông chảy ngược sầu phiêu bạt ngàn
Mây trời viễn xứ lang thang
Lòng ta thăm thẳm Hiên Giằng Trà Mi
Lúa thơm con gái dậy thì
Quế cay mật ngọt mấy khi xa rừng
Dễ chi quên được trầm hương
Hồng Ðào chưa nhạt một phương ân tình
Chiều thăm thẳm nhớ
Có những buổi chiều ray rứt nhớ
Hàng tre chim hót ngập hồn ta
Giòng sông soi bóng mây phiêu bạt
Tiếng ru ngọt lịm nắng quê nhà
Hương tóc em thơm qua ngõ trúc
Bàn tay quỳnh nở giữa đêm sương
Ta nằm trên cỏ mơ giấc bướm
Chiếc bào yên ngựa – chuyện hư không
Thuở ấy lòng ta hồ tịnh vắng
Em về như hạt bụi vu vơ
Cơn gió đìu hiu nhàu mặt nước
Ta bà xa xót những trăng thơ
Những buổi chiều hoang hồn viễn xứ
Canh gà xao xác nhớ mênh mông
Giọng ca thánh thót bên thềm nắng
Chiều đứng im lìm trên ngọn phong
Ta ở bên này thăm thẳm nhớ
Hỏi người cố quận có buồn không?
Hơi thở hương trầm sâu biển đó
Nghĩa tình sông núi chắt chiu mang?
Gọi mãi thiên thu đời tĩnh lặng
Thời gian bằn bặt vết chân xa
Con chim tận tuyệt nghìn khuya hót
Mấy cõi sầu riêng thấu tim ta