Nhà Thơ: Nguyễn Nho Sa Mạc
Tôi gọi nhỏ tên người sa nước mắt
Ở trên đời vừa đúng hai mươi năm
1944-1964
Nguyễn Nho Sa Mạc tên thật là Nguyễn Nho Bữu, sinh năm 1944 tại La Qua, Vĩnh Ðiện Quảng Nam. Anh sớm có tên tuổi trên văn đàn từ ngày anh còn học đệ tam trường Trần Cao Vân Tam Kỳ. Nhiều bài thơ đã đăng trên các tạp chí như Bách Khoa, Văn Học tại Sàigòn lúc bấy giờ. Anh đột ngột mất lúc mới tròn hai mươi tuổi.
Tác phẩm đã in: Vàng lạnh, bế mạc tình yêu.
Mùa xuân 21
Chiều cuối năm trải buồn lên vĩa phố
Trời quê hương nhiều mây trắng sa mù
Hai mươi tuổi những ngày nuôi mộng đỏ
Ðã xanh rồi cây trái mọc suy tư
Thân với máu xin thắp làm sương khói
Giữa trần gian về tìm lại con người
Vũng tóc đó tháng ngày qua cỏ úa
Lửa của đời thiêu đốt tuổi hai mươi
Con mắt trũng hôn vào lòng đất ấm
Cọng rác khô da thịt cũng khô cằn
Thiên nhiên vẫn mặt-trời-trên-cao-mọc
Người tìm chi khu vườn cũ gía băng ?
Tôi gọi nhỏ tên người sa nước mắt
Ơ trên đời vừa đúng hai mươi năm
Máu sẽ khô, xin tim này đừng rụng
Giữa hư vô phần mộ nhỏ yên nằm
Lũ bạn tôi đứa còng lưng nằm ngủ
Ðứa vùng lên trong số phận lưu đày
Mỗi trái tim hằn vết thương chia cắt
Nỗi nhục này cho con cháu mai sau
Tôi thì vẫn tháng ngày xa phiêu lãng
Giữa lênh đênh tìm nắm một bàn tay
Trời tháng giêng những ngày sầu nổi gió
Nhớ Sài gòn thương Hà Nội mây bay
Sinh Nhật
Bằng đôi tay ôm kín nỗi buồn
Ta đi trong trời đất hoàng hồn
Mà nghe nhưng sữa mẹ chan hòa chảy
Máu ở buồng tìm cũng loạn cuồng
Ta siết tình em trong tiếng hôn
Im nghe da thịt và linh hồn
Giữa không gian rộng ta vùng dậy
Cuộc sống đi vòng quanh áo cơm
Ôi nữa cuộc đời ta đảo điên
Ðêm nằm ru giấc ngủ cô miên
Hai mươi tuổi trong hồ suy tưởng
Ngửa mặt nhìn trời đi ngã nghiêng
Ta hát và ca giữa cuộc đời
Nhìn xương với máu chiến trường phơi
Những người đi trước về trong đất
Lịch sử đầy sao chiếu rạng ngời
Sông hỡi là sông rừng hỡi rừng
Trăng lên từ thuở có mùa xuân
Rủ mây nguyên thủy về sinh nhật
Ta uống cùng em chén rượu mừng
Chân dẫm lên hàng vạn núi cao
Ta về trong thế giới chiêm bao
Những người ở lại sầu trong đất
Những người ra đi hồn xôn xao
Bằng đôi tay ôm kín mặt trời
Ta và em một khối tình đôi
Hỡi ơi khi ở trong lòng mẹ
Ta muốn đi cho trọn kiếp người
Tài liệu tham Khảo:
– Thư Ðinh Trầm Ca gởi cho Phan Xuân Sinh
– Thơ thời chiến miền Nam của Trần Hoài Thư