Nhà Thơ: Nguyễn Nho Nhượn
Anh đuổi bắt tình yêu không suy tính
Nên ngàn năm em vẫn nét sầu thơ
1946-1969
Nguyễn Nho Nhượn sinh năm 1946 tại thôn bồng Lai, làng La Qua, Ðiện Bàn Quảng Nam. Thơ anh đăng trên nhiều tập chí Sàigòn. Nhiều tập thư chưa phổ biến bị mất khi qua đời ở bệnh viện Ðà Nẵng.
Tác phẩm đã in: Tiếng Nói Giữa Hư Vô.
Nét Sầu Thơ
Lòng ngờ vực bỗng buồn màu mây tím
Gió ngang tàng rồi gió vội về đâu
Xơ xác cỏ xanh xao ngày tháng dại
Cuốn linh hồn thương nhớ đó theo nhau
Em chạy trốn giữa lòng anh sa mạc
Màu phấn son chôn dấu tích học trò
Với biển cả vang sóng cồn ngơ ngác
Dấu tình yêu theo nước cuốn dật dờ
Kỷ niệm rong rêu xuôi theo bơ lá đổ
Dòng sông vàng tuổi nhỏ bổng khô khan
Trơ sỏi đá giữa hư vô cát lỡ
Hoa cỏ sầu khắc khô dung nhan
Nắng đã nhiều tìm không ra bóng mát
Nên anh làm mây tình ái che em
Nhưng sương giá làm mòn thân du mục
Và bây giờ thấy vũ trụ mênh mông
Con én nhỏ mỗi lần về thành phố
Ðiệu múa xuân nghe vui rít trên cành
Chim hoảng sợ vỗ cánh bay đi mất
Anh thấy tình trôi trong mắt em mong manh
Còn vẻ đẹp trong phương trời vô định
Trăng sao đầy thần thoại kiếp hoang vu
Anh đuổi bắt tình yêu không suy tính
Nên ngàn năm em vẫn nét sầu thơ
Vai Tuồng
Ta dậm chân nông nỗi
Ðóng vai người ăn mày
Ði hành khất tình thương
Lại bị người ruồng rẫy
Tôi vô tình ngu ngơ
Ðóng vai người thi sĩ
Chống đối và ca ngợi
Lại bị người mai mỉa
Tôi quay cuồng châu thân
Ðóng vai nhà ảo thuật
Lừa dối rất tài tình
Lại bị người trục xuất
Tôi vỗ tay đứng cười
Ðóng vài người hiền triết
Kinh mạn cả cuộc đời
Lại bị người la ó
Tôi giận tôi quá đỗi
Ðóng vai hề thử sao
Diễn những trò vô lối
Lại được người hoan hô
Tôi không còn hiểu nữa
Lòng người thích thế nào
Chừ đóng vai gì nữa
Cho được người tung hô?
Tài liệu tham Khảo:
– Thư Ðinh Trầm Ca gởi cho Phan Xuân Sinh