Nguyễn Thanh Huy

+ Sinh năm 1942 tại Thăng Bình Quảng Nam.
+ Cựu sĩ quan QLVNCH, Biệt phái Bộ Y Tế
+ Có thơ đăng trên các tạp chí trong nước trước 1975 cũng như tại hải ngoại hiện nay.
+ Nguyên Chủ Bút Hoa Ðàm, Tổng Thư Ký Tạp chí Ðồng Tâm.
+ Hiện là Tổng Thư Ký tuần báo Trách Nhiệm phát hành tại California

PLEIKU NGÀY TRỞ LẠI

Trở lại Pleiku chiều nắng nhạt,
Cúc vàng rộ nở đón xuân sang.
Plei Me thành củ buồn thiên cổ
Ta bước đi trong nổi bể bàng

Ô hay thềm củ còn nguyên vẹn.
Mà cảnh rêu phong phủ kín đời
Bạn có bao thằng lưu lạc hết. . .
Một mình ngồi đếm xót xa trôi!

Ở đó một thờii ta đã sống
Thật oai hùng như cảnh ChuPao
Ðếm nổi chết qua vành tang trắng
Trong đau thương vẫn thấy tự hào.

Những kẻ một thời ngang dọc đó,
Ròi cũng theo mùa lác đác rơi. . .
Có những người đi chưa kịp tiễn!
Âm thầm như những áng mây trôi.

Hôm nay về lại Pleiku đó,
Ðốt nén hương hồng thương tiếc nhau.
Thương những ngườ đi không sợ chết.
Tiếng đời còn vang vọng mai sau.

TẾT Ở QUÊ NGƯỜI

Tết ở quê người không pháo nổ,
Giao thừa đất khách chạnh lòng đau!
Bao năm kiếp sống đời lưu lạc. . .
Men nồng say bỡi nhớ thương nhau!

Còn tết trường sơn mai có nở,
Giao thừa anh có pháo reo không?
Có mơ ngày hẹn về phố củ. . .
Cho cờ vàng lộng gió Thăng Long.

Vui tết có qua miền biên giới,
Dừng lại Kon Tum đốt nén nhang
Ðể nhớ bạn bè thân thiết củ
Ðã một thời chết thật hiên ngang.

Sữ sách chẳng ghi người anh dũng.
Tuổi tên không ai nhắc với đời,
Nhưng ta chắc hồn thiên sông núi
Có tên người vang vọng nơi nơi.

Hôm nay đón tết phương trời lạ,
Một mình ta ngồi ngắm tuyết rơi.
Nhớ quá bạn bè thân thiết củ
Ðã bao năm không gặp nhau rồi.

Ta biết mẹ buồn mong mơi đợi,
Ðàn con lưu lạc bốn phương về.
Góp gió tạo thành cơn bão lớn,
Thổi đau thương làm đẹp trời quê.

TA TRỞ LẠI

Ta trở lại qua từng con phố nhỏ,
Hỏi những người quen ai mất ai còn.
Ai đã sống nơi rừng sâu núi thẳm,
Mãi không về dù chỉ một lần thăm.

Ta trở lại nơi ngày ta khôn lớn,
Nhặt lại những kỷ niệm ấu thơ.
Nơi đã nuôi ta đồng chua nước mặn,
Bao năm rồi ôi thương nhớ vô bờ!

Ta trở lại thăm người an giấc nghĩ,
Ðã lâu rồi không một bóng người qua.
Ôi thương nhớ chừng như đã hết,
Bổng ngậm ngùi lưu luyến phút chia xa. . .

Ta trở lại thăm đồn biên giới củ.
Nhố lại từng thằng chung cuộc đao binh.
Hai chục năm qua giờ chỉ một mình,
Ta đứng lặng nghe nổi lòng thổn thức.

THỀM HOANG
tặng TA

Ðêm nghe tiếng dế gọi buồn.
Giòng sông nước chảy xa nguồn từ đây,
Thềm hoang tựa dáng hao gầy. . .
Vàng thu là úa phủ đày mai hiên,
Người về mang nặng truân chuyên!
Rải dài kỷ niệm dọc miền ấu thơ,
Các vàng phủ dấu chân mờ.
Hành trang là những bơ vơ giữa đời.
Hẹn nhau trong chốn mù khơi. . .
Chắc gì gặp lại cuối trời thênh thang.
Vào chùa tìm chút bình an,
Lời kinh thôi cũng theo làng khói bay.
Từ đi giữa thế gian nầy,
Bụi vô minh vẫn phủi đàu xác thân.
Người về mặc áo phù vân
Riêng ta cỡi áo phong trần rong chơi
Mai sau còn gặp cỏi người.
Hẹn nhau nhắp chén trà mời dưới trăng.

ÐẤT THIÊNG

Ðất chôn nhau thuở chào đời.
Ðất nuôi ta lớn làm người Việt Nam
Ðất phơi thây giặc bạo tàn.
Ðất vang vọng tiếng Việt Nam anh hùng.

LÊN NGÀN

Dẫu cho ngày tháng muộn màng
Từng đêm mài kiếm trên ngàn đời nhau,
Còn gì để lại mai sau
Chút gì xoa dịu niềm đau nỗi đời!
Tình chung lòng chẳng pha phôi
Niềm riêng gác lại bên trời xa xăm. . .
Hẹn nhau ngày hội trăng rằm
Rộn vui tiếng hát bao năm chia lìa.

RỜI THÀNH

Lên non tìm cội cây già,
Nhặt xương bằng hữu về nhà khói nhang
Rời thành làm kẻ lang thang. . .
Tìm quên trong chén rượu tàn thâu canh.
Sá gì đâu chút hư danh.
Vốn không từ độ bình sanh vào đời
Nèo về xa tít mù khơi. . .
Chắc vui hơn ở giữa nơi phù đề
Trăm năm vạn nẽo đi về. . .
Thì thôi đừng nói hẹn thề cho nhau.
Chắc gì gặp lại kiếp sau?
Trong vô minh giữa biển sầu mênh mông.

A THẤY LẠI TA

Nhìn bức tranh quê thấy con đường đất,
Thấy lũy tre làng em bé cỡi trâu.
Ta thấy lại ta qua thời thơ ấu,
Lẽo đèo theo cha mưa nắng dãi dầu.

Thấy lại giòng sông sáng chiều hai buổi.
Gắn liền đời qua bao nỗi bể dâu.
Như con nước sáng lên chiều cạn xuống,
Mang nỗi buồn theo với giọt mưa ngâu.

Những chiếc lá dập vùi trong cát lặn,
Cỏ ven đư(c)ng lay nhẹ bước ta đi.
Qua với thời gian ngậm ngùi cay đắng,
Vẫn chờ nhau cho hết đoạn phân kỳ.

Rồi từ đó theo đời loang lỗ,
Xóm thôn buồn sau những trận mưa bom.
Bao kẽ chết không một lời từ biệt,
Nên chẳng cần toan tính chuyện thua hơn.

Cho ta được một lần qua trở lại,
Trên con đường tuổi nhỏ bước ta đị
Ðể ta nhặt từng cánh mo nang rụng.
Giữa trưa hè oi ã buổi chia ly!

Ta thèm được say mùi hoa dũ giẽ
Nghe tiếng hò kéo vải dưới đêm trăng.
Ðể nhớ mẹ đôi vai gầy guộc nhỏ,
Trọn nghĩa chồng con kiếp sống nhọc nhằn.

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button