Người đàn bà xứ Quảng ở Paris

VB, Theo Người Việt

Đó là Bích Xuân. Như cô tự giới thiệu: cao 1,70m, nặng 60kg, quê quán Đà Nẵng, sang Pháp định cư từ năm 1978. Cái đẹp và làm đẹp là nghiệp chướng của người đàn bà đa diện này.

Bắt đầu bằng đam mê nghệ thuật trang điểm. Đôi tay vàng của Bích Xuân góp phần tôn tạo vẻ đẹp các cô người mẫu của nhà tạo mẫu thời trang Thành Lễ. Rồi điên cuồng dành hết thời gian cho văn chương. Bốn tập thơ: ‘Bao giờ em quên’ (1994), ‘Chàng'( 1996), ‘Bao giờ anh đi’ (1997), ‘Bây giờ em vuí’ (1998). Một tập truyện ngắn và bút ký: ‘Trước khi mùa xuân đến’ (2001). Ấy là chưa kể chuyện ca hát, sản xuất CD…

Năm 1988 Bích Xuân mới viết bài thơ đầu tiên. Có muộn nhưng đúng lúc và thật tự nhiên, như một nhu cầu sống.
Đó là lần nhận được tin mẹ mất bên quê nhà. Lúc ấy chỉ có thơ mới nói lên được nỗi đau xé lòng mà ngôn ngữ ngày thường bất lực. Với kinh nghiệm này, Bích Xuân tiếp tục phát hiện và biểu hiện bản thân qua thi ca. Đáng ngạc nhiên là tác giả của những bài thơ cuồng nhiệt, ‘quậy’, ám ảnh dục tình này lại rất phương Đông trong đôi điều lễ nghĩa. Chẳng hạn năm 1998 xuất bản tập thơ ‘Bây giờ em vui’, Bích Xuân cho biết không phải trong thơ cô có chuyện vui vẻ gì mà chẳng qua muốn ông cụ thân sinh được yên tâm một tí về cô con gái rượu vì cụ vẫn quan niệm ‘thơ nó vận vào người! Hay năm 2001 tập truyện ban đầu có tựa rất ỡm ờ. Sau những lần… đã đổi thành ‘Trước khi mùa xuân đến’ vì theo Bích Xuân ‘Đi ngang qua bàn thờ, linh cảm có ánh mắt cha tôi đang nhìn theo… Tôi chợt hiểu, ông cụ không hài lòng…’.

Thơ cũng như truyện, bút ký của Bích Xuân thường ẩn chứa ám ảnh dục tình. Cô cũng không né tránh đề cập lĩnh vực này: ‘Tôi sống trong bối cảnh phóng khoáng của phương Tây nên không ngần ngại viết lên những cảm xúc thật của mình. Chẳng hạn tôi tình cờ trông thấy một người đàn ông… Bây giờ thì tôi không thể hình dung ra ông ta như thế nào, già hay trẻ, xấu hay đẹp… Chỉ nhớ và đáng nhớ là lúc ấy ông ta ôm trong tay một con mèo và đang vuốt ve nó. Trong thoáng chốc tôi bỗng ước ao ghê gớm được trở thành con mèo trong tay người đàn ông.
Nhưng nếu tôi là con mèo đó thật thì tôi sẽ không như nó, không nằm yên ‘ngái ngủ trong tay anh’ như cô Nga nào trong thơ Nguyên Sa mà tôi sẽ nhảy vọt vào người ‘anh’, sẽ cào, sẽ cấu, sẽ xé ‘anh’ cho rách bươm trong hạnh phúc. Và tôi đã viết: ‘Ước gì em biến thành mèo/ Để em cào xé, leo trèo lên anh… Đó không phải là cuồng dâm. Đó là trạng thái thăng hoa của hạnh phúc…’.

Con đường dẫn đến văn chương, cách làm văn chương của Bích Xuân đáng nói hơn chính văn chương của Bích Xuân.
Mặc dầu trong bài tựa cuốn ‘Trước khi mùa xuân’ đến, Bích Xuân tỏ ra kính nể các nhà văn trường phái ‘công bút’ như Balzac, Bovari, Voltaire… nhưng cô lại có khuynh hướng sáng tác theo tốc độ chóng mặt của Victor Hugo. Câu chữ của Bích Xuân còn dễ dãi, tự nhiên. Một sự tự nhiên như thiên nhiên. Cái tôi của tác giả phơi bày nổi bật. Hay đó chính là sự lựa chọn của Bích Xuân? Đọc ‘Bích Xuân – Paris’ mà không thể không nhớ Huỳnh Thị Nhung – Hội An. Cũng cao 1m 70, nặng 60kg. Nhung bán cafe để viết tiểu thuyết. In ba bốn cuốn bây giờ cô lại vẽ tranh. Đi Malaysia, Hàn Quốc triển lãm. Lúc này Huỳnh Thị Nhung đang dự trại sáng tác mỹ thuật ở Pháp. Liệu hai người đàn bà xứ Quảng xinh đẹp chơi chữ có tình cờ gặp nhau trên
đất Paris không nhi??

 

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button