nắng vàng ở thành phố biển.
Thảo Trường
Biết nói như thế nào với mẹ đây. Mẹ hỏi con chuyện vợ chồng. Mẹ muốn con có được một gia đình hạnh phúc như những người khác. Nhưng chính mẹ cũng có đạt được như thế đâu. Con cũng thường tự hỏi, có không hạnh phúc ở đời này?
Bạn trai của con à, một ông giáo sư nguyên là thầy dạy cũ đã có vợ có con và có cháu, một anh đồng nghiệp người da mầu cũng đã có vợ có con, một anh học trò người Trung đông râu xồm, chị bạn triệu phú và anh chồng bán thịt… Những người bạn mà con gái mẹ thường phải gặp trong sinh hoạt hàng ngày và đã có những giờ phút gần gũi với họ.
Oâng giáo sư khoa trưởng, rất mô phạm, rất kính trọng con khi họp hội đồng khoa nhưng sau giờ tan họp gặp riêng trong văn phòng của ông thì ông bỏ đi câu “thưa cô giáo sư” mà thay vào đó là những lời năn nỉ “em bằng lòng lấy tôi thì tôi sẽ bỏ vợ bỏ con bỏ cháu bỏ chức khoa trưởng… để ở với em”. Đến lúc ngồi trên lòng ông thì ông chỉ thích vuốt ve, hôn hít, rù rì những lời yêu thương bên tai hơn là cái việc then chốt của cuộc tình. Đôi khi ông đem chuyện phát triển giáo dục ra bàn với con.
Anh giáo sư đồng nghiệp da đen cũng muốn lấy con làm vợ nhưng lại không giám bỏ vợ cũ, anh ta chỉ muốn vụng trộm. Anh nói “chỉ có vụng trộm mới hạnh phúc”.
Còn cái thằng học trò mới thật là khó dạy, mỗi lần đi chơi với nó thì nó đều nói “cô giáo có tiền lương phải trả các chi phí ăn uống cho cả hai đứa”, và bao giờ từ phòng ngủ của nó ra về cô giáo cũng tả tơi như một mớ giẻ rách. Thằng vũ phu râu xồm chưa hề tha cô về sớm, nó phải xử sự tận tình đến nơi đến chốn. Cái miệng râu xồm của nó mới thật là kinh hoàng. Giữa hai lần yêu nhau, có khi vào giờ tế lễ theo tôn giáo của nó, nó quì gối trên tấm thảm xì xụp lạy về một hướng nào đó, miệng khấn lâm râm. Tế lễ xong nó lại ngả cô giáo của nó ra yêu tiếp. Nó còn nói, lấy nó làm chồng về bên xứ nó cô giáo khỏi phải đi dạy học vàsẽ phải trùm khăn che kín mặt nhưng sẽ được làm hoàng hậu. Nó khoe nó là con vua, tiền của như nước nhưng nếu có nhờ nó trên đường đi ghé mua hộ một phần fastfood, nó sẽ tính tiền không thiếu một xu. Nó cũng chẳng dấu diếm keo kiệt là bản tính của dân tộc nó.
Chị bạn triệu phú chủ các tiệm neo rất quí con, chị chiều con đủ thứ. Vào dịp con ra trường nhận văn bằng tiến sĩ, chị bỏ tiền thuê đăng quảng cáo trên các báo Việt ngữ chúc mừng chia vui cùng cô Tân khoa Tiến sĩ , làm như bạn của chị sắp làm bà nghè cai trị cả tổng, con đọc báo ngượng chín cả người. Cũng may trò chơi ấy chỉ có trong phạm vi cộng đồng người Việt. Tây họ không biết nên khi đến lớp giảng bài con không bị ai hỏi về chuyện lạ ấy. Và nhất là không bị cái thằng học trò râu xồm nó chọc quê.
Hồi con còn đi học, mỗi lần gặp nhau chị đều bắt con phải về tiệm nail của chị, chị sai mấy cô làm công làm móng tay móng chân cho con, có khi chính chị làm cho con, dĩ nhiên là free. Con rất ngại vì không có tiền típ cho các cô thợ, nhưng chị nói đừng ngại chuyện đó, chị còn bắt con phải ngồi cho chị trang điểm tuy tiệm chị không có các dịch vụ ấy. Chi nói chị muốn con phải sửa soạn cho đẹp, chị muốn con lúc nào cũng phải đẹp, phải thường xuyên đến tiệm của chị để chị làm đẹp cho. Chị gọi con là honey và xưng em với con. Chị bắt con cũng phải gọi chị là honey và xưng… anh với chị.
Khi chị mua ngôi nhà trên núi, chị dành cho con một phòng ngủ lớn có trang bị đầy đủ các tiện nghi mới nhất, một hệ thống âm thanh và truyền hình tối tân nhất, nguyên dàn máy điện toán dành cho con làm việc cũng đã gấp bao nhiêu lần cái computer cổ lỗ sĩ của con ở nhà trọ. Chị bảo cô tiến sĩ hãy dọn về núi ở để có các tiện nghi làm việc với khắp thế giới, bỏ đi cái phòng trọ lụp xụp mướn ở chung cư. Con cũng đã ở nhà chị nhiều lần nhưng con vẫn còn giữ căn phòng của mình. Phòng ngủ của vợ chồng chị cũng rất lớn và cũng hiện đại như căn phòng chị dành cho con. Ở giữa hai phòng ngủ là một phòng tập, trang bị các dụng cụ tập thể dục và những phương tiện dùng cho phụ nữ làm đẹp. Mỗi khi con đến ở chị thường hay bắt con nằm trên chiếc ghế cho chị bôi kem dưỡng da trên thân thể con. Chị chiều chuộng con hơn cả chồng con chị. Con có nhắc chị về phòng với chồng thì chị nói:
– Thằng chả toàn mùi thịt cá đem từ chợ về, tắm rửa cách mấy cũng vẫn còn mùi hôi, em chẳng thích về bên ấy nằm với nó. Em chỉ muốn nằm bên này với honey.
– Sao anh ấy không kiếm việc khác sạch sẽ hơn mà làm ?
– Ngữ ấy làm được việc gì khác. Ở Mỹ gần hai mươi năm mà tiếng Anh không nói được thì làm cái gì bây giờ. May mà bám được ông thợ chánh chuyên lãnh phần phụ trách gian hàng thịt cá trong các siêu thị kiếm tháng hơn ngàn bạc để bỏ vào mấy cái trò cá cược thể thao của Mỹ. Oâng thợ chánh sai gì làm nấy, bảo mổ lợn thì mổ lợn, bảo làm cá thì làm cá, buông ra là thất nghiệp. Đấy chồng em như thế đó.
Chị nâng cánh tay con lên miệng hít hà:
– Tay của honey viết ra bằng tiến sĩ, tay của thằng chả chỉ biết xẻ thịt. Em mê cái trí tuệ của honey.
Con nói:
– Học hành dễ ợt. Làm giầu mới khó. Tôi bái phục tài kinh doanh của honey.
Chị giận lẫy:
– Làm tiền dễ ợt. Học hành mới khó. Nhưng honey đừng xưng tôi với em.
Rồi chị ôm lấy con như mẹ ôm con, chị nâng niu, vuốt ve, xoa bóp… Con thở dài:
– Tôi đâu có làm được gì cho honey. Tôi cũng như honey mà thôi. Honey về bên đó với anh ấy, dù sao thì anh ấy cũng là chồng. Tanh hôi cũng là chồng. Không biết nói tiếng Mỹ cũng là chồng. Anh hàng thịt cũng vẫn là chồng.
Chợt chị khóc nức nở rồi ôm hôn con, chị ghì chặt lấy cái thân hình thơm mùi kem dưỡng da của con. Có tiếng chồng chị gọi từ buồng ngủ bên, con đẩy chị ra, chị cũng cuống quít cài cúc áo đi về bên đó.
Con với tay tắt đèn, trong phòng mờ mờ ánh sáng hắt từ ngòai vào qua cửa sổ. Con nhìn qua khung cửa, thành phố Los Angeles xa xa dưới kia sáng lóng lánh như một biển sao. Tự nhiên nước mắt con cũng rưng rưng. Con khóc thầm một mình. Và thiếp đi.
Nửa đêm con chợt thức giấc vì có người ôm hôn. Tưởng chị nhưng sao lại thấy khang khác. Con hỏi:
– Ai ?
– Anh.
Nhận ra là anh chồng chị, con hỏi:
– Sao anh làm vậy ?
– Tại tôi thích em, tôi thèm được ôm cô tiến sĩ.
– Chị ấy đâu ?
– Ngủ lăn quay ra ở bên phòng ấy. Chưa thức dậy nổi đâu. Anh quần cho một trận như …xay thịt về cái tội hỗn láo cậy làm ra nhiều tiền khinh chồng, chửi chồng. Đã đời. Anh còn thèm, sang xin em cho anh xay tiếp.
Anh ta hít hà:
– Em thơm quá, toàn thân em mềm mại, thanh tao. Cổ
em cao ba ngấn, cổ nó rụt như cổ lợn. Nó là thứ hàng tôm hàng cá, mò cua bắt ốc. Anh đẩy nó như đẩy trâu, đẩy bò.
Con bấm bụng cho khỏi bật cười, cũng lại là một duộc như thằng học trò râu xồm đây, nhưng thằng học trò mất nết tự xưng là con vua, còn anh này thuộc loại anh hàng thịt. Con nằm yên cho anh ta hành động, trên người con chị ấy chỉ đắp cho tấm khăn, anh ta muốn làm gì thì làm, muốn xay thịt cách nào thì xay. Ở chợ anh phải làm những việc người ta sai, bây giờ để cho anh điều khiển, để cho anh xoay xở. Con lắng nghe, và thừa nhận một điều quan trọng: quả thật người anh toát ra một thứ mùi, đúng là mùi chợ cá. Con nhìn qua khung cửa, thành phố Los Angeles dưới kia vẫn long lanh.
Xong. Anh ta mò mẫm về bên phòng vợ. Từ đầu đến cuối con không nói một lời và anh ta cũng im thin thít.
Nằm một lát, con trở dậy rời khỏi chiếc ghế mỹ viện, về phòng ngủ, vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng. Con tuốt hết lớp kem dưỡng da chị ấy xoa trên người con. Con móc ra hết cái thứ anh hàng thịt trút vào người con. Lên giường nằm trùm tấm đắp kín đầu, tự nhiên nước mắt con trào ra.
Ngày hôm sau quả nhiên chị thức dậy trễ, chị sang phòng thăm con thấy con còn nằm trên giường ngủ, chị hỏi:
– Honey làm sao vậy ? Honey bịnh à ?
Con lắc đầu. Chị lại tưởng con buồn chuyện hôm qua chị bỏ con về với chồng, chị nói:
– Honey buồn em hả? Honey giận em hả?
Con vẫn lắc đầu. Đúng ra con cũng mệt mỏi, không biết có phải tại anh ta xay quá đáng không. Vả lại con cũng băn khoăn chưa biết phải xử trí ra sao về chuyện mình đã thông dâm với chồng của chị. Không biết xử sự như thế nào cho nên không biết phải nói gì với chị. Và chỉ biết lắc đầu:
– Honey đi làm đi, “anh” ở nhà nghỉ hôm nay.
Chị mừng rỡ vì lần đầu tiên được con xưng anh, có nghĩa là chị tưởng con đã đồng tình với chị về cách xưng hô. Chị cúi xuống ôm hôn con cuồng nhiệt. Con nói:
– Honey cũng phờ phạc người ra đấy nhé. Ráng giữ sức khoẻ.
Chị lại hôn nữa rồi mới đi ra.
Buổi trưa nằm coi Discovery trên TV, con sợ quá vì đoạn phim chiếu đàn trâu rừng ngu ngơ khờ khạo bị mấy con chó sói quỉ ma dữ dằn dượt đuổi, một con trâu chạy không kịp bị một con chó sói đuổi tới đít nhe hàm răng nhọn hoắt trắng ởn ngoạm lấy cái dương vật lủng lẳng. Con rùng mình, trời ơi, đau quá chịu gì thấu ! Con trâu tội nghiệp ngã lăn ra, đàn chó ùa tới xẻ thịt, phanh thây, máu loang trên bãi cỏ và mồm miệng lũ chó. Toàn thân con đang đau nhói tưởng như mình là con trâu tan thây thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, mở, hóa ra anh hàng thịt. Anh ta bước vào phòng rất tự nhiên. Nhà của vợ chồng anh mà, tối qua con không cự tuyệt mà, như thế là mọi sự xuôi chèo mát mái chứ gì. Anh ta vẫn còn mặc chiếc áo làm việc ở chợ, chắc buổi trưa nghỉ đi ăn lunch một tiếng tranh thủ chạy về xay thịt tiếp đây. Anh ta đưa tay tính ôm con, nhưng con né tránh kịp vì linh tính báo cho con biết tay này muốn kiếm chác thêm. Anh nói:
– Cho anh xay như đêm qua.
Con lắc đầu. Anh hỏi:
– Tại sao?
Con đẩy anh ra:
– Đi đi cho tôi đóng cửa ngủ.
Anh cười khẩy:
– Giám đuổi hả? Vợ tôi mà nó biết chuyện đêm qua là nó đuổi em ra khỏi nhà này ạ.
– Tôi cũng đang tính kể cho chị ấy nghe để chị ấy đuổi.
Anh ta nhăn mặt:
– Em điên hả ?
– Không. Tôi tỉnh. Chỉ mệt thôi. Vì đêm qua bị hiếp.
Anh hàng thịt xanh mặt. Anh ta lùi ra cửa:
– Em cũng bằng lòng mà. Em nằm yên thuận cho tôi yêu mà.
– Không nằm yên thì làm gì được tên dâm tặc. Lỡ nó giết thì sao. Kêu lên vợ nó buồn thì sao.
– Em…
– Chị. Phải gọi tôi là chị vì vợ anh cũng tôn tôi làm chị. Nghe chưa ?
– Chị, tôi tưởng chúng ta có sự thỏa thuận.
– Chị. Và em. Không nói suông hai tiếng “chúng ta” nghe không. Đi đi cho tôi nghỉ ngơi. Buổi trưa anh có một giờ nghỉ thôi coi chừng trễ bị đuổi mất sở làm tiền đâu mà cá football. Rồi lỡ vợ về bắt gặp sẽ ly dị và đuổi ra khỏi nhà thì ở đâu. Anh sao “mặt trơ trán bóng” quá vậy ?
Anh ta sợ quá bỏ đi một mạch. Con cũng không ngờ mình cứng cỏi và tàn nhẫn đến thế. Con còn nhớ đêm qua khi ấy con cũng có ý “lắng nghe” cảm giác mình cơ mà, chứ đâu đến nỗi bị ăn thịt như con trâu. Xử sự như thế e không công bằng với anh ta. Chị ấy kém con một tuổi song anh ta hơn con cả chục tuổi mà mình chơi gác quá. Nhưng con nghĩ phải làm thế để dễ bề chấm dứt cái trò lăng nhăng ấy. Vì dù sao con cũng quí trong chị ấy và biết rằng chị ấy cũng hết sức quí trọng mình.
Từ ngày ấy con không lên nhà chị nhưng chị rất thường đến thăm con và chở con đi shoping hoặc đi ăn phở. Một hôm chị kể:
– Thằng chồng em nó đòi ly dị chia đôi tài sản, thế có tức không. Lý do nó đòi ly dị là “vợ hỗn láo chửi chồng, xúc phạm đến danh dự chồng”. Honey hiểu rõ về luật pháp Mỹ tính sao cho em bỏ được thằng chả mà giữ được toàn vẹn của cải. Tài sản có được, honey cũng biết đấy, là do bao nhiêu công lao nhục nhằn của em bỏ ra mới tạo thành, nó chỉ rúc vào hưởng không, “cơm no bò cưỡi”, em làm bò cho nó cưỡi, rồi con bò còn phải trả tiền tất cả các bill của nó, bảo hiểm sức khỏe của nó, bảo hiểm xe của nó, tiền xăng đổ vào xe cho nó chạy, tiền rửa xe nó, tiền cable pay per view nó coi phim, tiền cell phone của nó, tiền cho nó vào các hội đoàn.. . Tất cả các chi phí của nó em đều phải lãnh, không bao giờ nó ngó tới thùng thư hay cái bàn làm việc ở nhà chứa đầy thư đòi nợ, em phải ký hết, mỏi cả tay. Lương tháng chợ cá của nó chỉ để cho nó cá cược, làm sao trèo lên xe hơi của em, làm sao được ở ngôi nhà trên núi, thế mà nay nó đòi cưa đôi thì có điên tiết không hả honey.
Con an ủi chị:
– Được cái là anh ta không có “nhân tình”, chưa thấy anh ta có đào nhí bao giờ, anh ta chỉ… ăn cơm nhà.
Yên lặng một lát, chị than thở:
– Đời sao… khổ quá hả honey. Chỉ vì mình không thể không cần một thằng đực, chỉ vì mình sống không thể không có nó ở bên cạnh, cho nên mình phải lụy nó. Em nghĩ em chỉ cần có honey thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, nhưng nghe honey nói honey không thể thay thế được nó cho nên em phải về phòng nằm cho nó trèo lên bụng mình dày xéo. Rồi nghe nó chửi. Rồi nó đòi cướp của mình. Thế cơ chứ. Hỏi có khổ không hả trời ? Honey ơi, bây giờ em phải làm sao ?
Chị khóc hu hu, chị ôm con hôn khắp nơi. Con thấy tội cho chị, con thấy thương cho chị. Con hiểu ra tại sao con cứ lằng nhằng với mấy người tình dang dở không dứt ra được. Con hiểu ra tại sao con cứ phải đến với thằng học trò râu xồm và con cũng đã từng phải quị lụy nó. Có điều thằng ấy không hôi mùi chợ cá. Con hôn chị, lần đầu tiên con hôn chị cực kỳ như con và thằng Trung đông vẫn làm với nhau. Con nói với chị câu mà con cũng đã nói với mẹ: “Hạnh phúc có hai thành phần, hạnh phúc trong lòng và hạnh phúc ngoài da”. Rồi con kể luôn cho chị nghe chuyện chồng chị mò sang với con và con đã để yên cho anh ta muốn làm gì thì làm. Nghe xong chị hỏi:
– Trời ơi, sao honey không đạp cho nó một đạp, sao honey của em sang trọng thế này mà để cho cái thằng hôi mùi thịt cá ấy nó ôm ấp rồi trèo lên nữa. Nó làm có lâu không ?
– “Anh” không biết nữa vì “anh” chỉ nằm yên xem nó dở những trò gì, để xem nó đối xử hàng ngày với honey ra sao, để xem nó hôi như thế nào. Nó được rồi thì lui lủi về phòng. Trưa hôm sau nó từ chợ mò về tính làm nữa, lúc đó “anh” mới dạy cho nó một bài học và nó im luôn. Nhưng cũng từ đó “anh” xấu hổ với honey, “anh” phạm lỗi cướp chồng của honey, cho nên “anh” muốn chạy trốn honey.
Con tưởng chị ấy buồn, nhưng không, chị nói:
– Không. Em có yêu nó đâu mà ghen. Em chỉ yêu honey thôi. Nếu honey thích nó thì em cho luôn đó. Nhưng không lẽ honey thế này mà lại hạ mình xuống với một anh hàng thịt, phải chi nó có hồn Trương Ba, đằng này hồn nó cũng hàng thịt luôn, honey ạ. Em chỉ biết cắt móng tay móng chân cho người ta chứ nếu em biết những chuyện trên trời dưới đất, học giỏi được như honey thì xin vào phủ tổng thống, trước thực tập sau làm ở đó luôn. Trong khi tổng thống ngồi trên ghế lo công vụ, nói phone với các vị quốc trưởng, trao đổi ý kiến với các chính khách dân biểu nghị sĩ, ký duyệt các văn kiện hành chánh quốc gia, người bận rộn làm việc nước thì mình chui dưới gầm bàn lo cho người, phục vụ người, yêu thương người… thà một phút huy hoàng “tình cho không biếu không” với ông tổng thống lừng danh khắp thế giới có hơn không là để cho đứa không ra gì nó mầy mò. “Tiếc thay hột gạo tám xoan… Tiếc thay cây quế giữa rừng…”!
Thời gian trôi qua, vợ chồng chị vẫn không ly dị nhau, anh ta vẫn đi làm ở siêu thị, họ vẫn ở chung nhà. Chị đến đón con lên ở nhà chị thường xuyên, con thấy hai người chửi nhau nhiều hơn, chị chửi chồng nhiều hơn và bạo hơn mới đúng. Con tránh không nói chuyện với anh ta.
Tin công nương Diana vợ hoàng thái tử Charles của nước Anh chết trong tai nạn xe hơi cùng với tình nhân ở Paris khiến chị sầu não qúa chừng. Chị lái xe lên tòa lãnh sự Anh quốc tại thành phố Los Angeles đặt vòng hoa phúng điếu, nỗi buồn khôn nguôi, chị đi Luân đôn để dự đám tang cô công chúa vào cuối tuần. Chị hỏi con đi cùng với chị để chi mua vé máy bay. Con từ chối thì chị trách con không biết thương người. Con phải nói dối con mắc bận hội thảo ở trường đại học. Chị đi một mình, mặc toàn đồ đen, lòng quặn lên một mối thương cảm. Khi về chị chỉ trên màn ảnh truyền hình đám đông mấy trăm ngàn người đứng ở công viên ngoài thánh đường hôm cử hành tang lễ nói với con có chị trong đám người đó. Con cố căng mắt tìm chị trong đám đông, nhưng đành chịu. Chị lại chỉ mấy trăm ngàn bó hoa chất thành đống la liệt khắp các nơi ở Luân đôn nói có lẵng hoa của chị trong đó, con cũng lại cố căng mắt tìm đóa hoa tiếc thương người bạc mệnh của chị, nhưng cũng đành chịu. Chị gầy hẳn đi mười pounds, nhan sắc sa sút trông thấy.
Con đọc cho chị nghe bài thơ của Tố Hữu, “thi sĩ của bộ chính trị đảng cộng sản Việt nam”, khóc ông Stalin chết:
“…Hỡi ôi, ông mất có trời đất không ?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng,
Thương mình, thương một, thương ông, thương mười.
Oâng Xít ta lin ơi !” …
Con nói ông thi sĩ này cũng thương người. Chị chửi thằng cha cộng sản ngu, nô lệ, bố mẹ không khóc đi khóc tên đồ tể quốc tế. Con kể cho chị nghe ông thi sĩ còn ví mình với Thúy Kiều, người đã khóc trước mả Đạm Tiên, bằng những câu thơ khác như:
“…Mười lăm năm ấy thân Kiều,
Lênh đênh mệnh bạc, tình yêu khôn đầy
Nghĩ mình phận rủi duyên may
Qua phong trần lại càng say lòng người…”
Chị hỏi con biết những thứ đó ở đâu, con nói “Trong thư viện”. Chị nói:
– Khóc người hồng nhan bạc mệnh thì nên khóc. Không dư nước mắt cho bọn độc tài tàn ác. Thi sĩ gì mà… khờ quá vậy.
– Oâng ta ở trong cơ quan đầu não trung ương đảng, người làm ra kế hoạch “Nghị quyết 8/bct : Giá- Lương- Tiền.” Economie poètique… gây khủng hoảng một thời.
Chị lắc đầu:
– Em đang buồn thương công chúa, honey nói gì em không hiểu.
Con nói:
– Mình không rộng lượng thương người được như honey, như ông thi sĩ bộ chính trị, như bà Thúy Kiều.
***
*****
Từ phòng ngủ nhìn thẳng xuống toàn khu thành phố Los Angeles, ban ngày trời quang nhìn thông ra tới biển. Con bèn làm… thơ, bài thơ tả nắng vàng tươi trên đồi cao chảy tràn xuống Los Angeles ra biển Thái bình, có con chim nhỏ bay chuyền trên cành cây ngoài cửa sổ chia sẻ với con niềm vui đó. Con email bài thơ cho ông nhà văn ở thành phố Huntington Beach hỏi ông có thấy thứ nắng vàng tươi tràn tới bờ biển của ông không, ông reply “thấy” và muốn được chia ba niềm vui. Con chưa được gặp ông lần nào vì ông nói ông già lắm rồi, phải chống gậy mới bước ra được ngoài hiên để nhìn qua cánh đồng lầy Bolsa Chica ra biển. Oâng đã rửa tay gác kiếm, không ra đòn, không đỡ đòn và cũng không trả đòn, ông đóng cửa ngồi trong thạch động, không tái xuất giang hồ nữa. Oâng nói con, kiếp sau gặp cũng được, đi đâu mà vội.
Trước đây trong một email con hỏi ông thích nhân vật nào nhất trong các tiểu thuyết của ông, ông trả lời… lạc đề rằng ông yêu thích ba nhân vật: một là bà vợ người xà ích của ông Án Anh thời chiến quốc, hai là Nễ Hành thời Tam quốc, ba là bà Hoạn Thư trong Đoạn Trường Tân Thanh của cụ Nguyễn Du. Con phải vất vả một thời gian dài đến thư viện tìm đọc để hiểu biết về những nhân vật ấy, và rồi thấy mình cũng yêu ba nhân vật ấy luôn. Bèn nghĩ hay là mình mắc vào cái chứng “hễ ông yêu ai mình cũng yêu người ấy”. Con lại email hỏi ông “Thế còn nhân vật thời nay thì sao” . Ông không trả lời câu người ta hỏi ông mà ông còn hỏi ngược lại người ta: “Thế cô yêu ai?”. Con tức quá trả lời ngay “Em yêu những nhân vật trong tiểu thuyết của… ông”. Oâng nhà văn… lặng thinh luôn, suốt nhiều tháng ông không trả lời thư nào của con. Oâi sao con buồn quá thể. Cho đến cái email có bài thơ này, ông đã viết cho con như thế. Con đã kể hết cho ông biết chuyện đời con, kể hết những nỗi gian truân cũng như những tâm sự thầm kín, những niềm vui và cả những nỗi buồn. Mỗi lần mail kể cho ông rồi con thấy mình như nhẹ hẳn người và cảm thấy… hạnh phúc mẹ ạ. Nhưng ông như một kẻ vô hình. Một người không có thực. Có lẽ mẹ sang bên ấy con phải nhờ mẹ… đi tìm ông ấy cho con !
Chị hay sang ngồi chơi với con, có khi chị uống rượu và bắt con cũng phải uống một hớp với chị cho mặt đỏ rạo rực. Chúng con cũng nói chuyện trại tị nạn ở bên Thái, hai con lọ lem nhắc lại thời đi chân đất, bèn gác chân lên lòng nhau khám xét tìm tòi vết xước vì gai đâm, tìm không thấy, chỉ thấy những bàn chân đẹp và thơm.
Một con lọ lem học không vô nhưng đi làm thì tiền vào ào ào dễ như húp cháo, tính cái gì cũng được, làm cái gì cũng xong, nhìn đâu cũng thấy có cách ra tiền… trong khi ấy anh chồng cu ki lương giờ cứ ở mức thấp nhất của luật tiểu bang suốt mười mấy năm không nhích lên được.
Một con ngu kiếm một đồng không ra, phải vay nợ chính phủ nhưng đi học sao dễ dàng như đi chơi, nghe qua nhớ mãi, nhìn sơ không bao giờ quên, thầy dạy một lần biết làm không sai một ly, khi phải nói lại còn nói rõ hơn, dễ hiểu hơn và hay hơn thầy, thi đâu đậu đó lại còn đậu tối ưu. Thằng học trò râu xồm con vua tốn biết bao nhiêu tiền của thần dân đóng góp cho nó sang Mỹ học mười mấy năm không lấy được cái bằng nào để đem về xứ nộp cho triều đình, nó nói với cô giáo rằng nghe cô giảng cái gì nó cũng thấy thích, cô nói như rót vào tai người nghe, nhưng nó không thể nào nhớ được và cũng không thể nào làm được.
Lọ lem không sa vào tay thằng hoàng tử thì cũng rơi vào tay anh hàng thịt vì lọ lem luôn ở trong tầm tay của chúng. Như thế là may, đời còn đáng yêu vì còn có chúng nó trên cõi đời này để mà sa vào. Hai con lọ lem, say men rượu, từ trên cao nhìn xuống nước Mỹ, đú đởn cắn những gót chân hồng của nhau, nói nói, cười cười, khóc khóc, mếu mếu…
Một hôm nhìn xuống dưới vườn thấy anh chồng đứng dưới đó nhìn lên, chị nói:
– Em trói được nó rồi, nếu ra khỏi đây là nó ra tay không. Bây giờ em cho ở trong nhà như là mình nhốt trong chuồng vậy thôi. Tất cả tài sản đều là của em, em di chúc để cho con em và honey, nó không được phần nào cả. Nó đâu có cướp được của em. Trước đây mấy kẻ hùn hạp cũng nhiều lần muốn giật các tiệm nail của em mà đâu có được. Làm ra nhiều tiền cũng khổ vì còn phải lo giữ của, lúc nào cũng sợ mất. Em không học được cao nhưng chúng nó không địch nổi em đâu. Từ nay honey cứ coi nhà này như của honey, muốn ở bao nhiêu cứ ở, có em lo cho honey mọi thứ. Nó là hạnh phúc ngoài da. Cô tiến sĩ của em đã dạy thế. Khi nào em không đáp ứng được thứ gì cho honey thì honey cứ gọi nó. Honey phải gọi thì nó mới dám tới, honey lặng thinh nó không giám đâu.
Một lần con gặp anh ta ở nhà xe, con chào, anh ta gật đầu rồi bước đi, con gọi lại:
– Tôi có chuyện cần nói với anh.
– Chị muốn à?
– Không.
– Thế thì có chuyện gì phải nói.
– Bữa trước tôi đành hanh bắt anh phải gọi tôi là chị xưng em. Nay tôi xin lỗi. Anh lớn tuổi hơn tôi xin cứ cư xử như người hơn tuổi, nhưng đừng bao giờ nói tiếng “chúng ta” nhập nhằng.
Anh ta mỉm cười:
– Được thôi.
Nhìn quanh, không thấy xe của chị, anh ta bấm remote đóng cửa nhà xe. Con tính đi lên nhà thì anh ta giữ lại, nói:
– Tôi thèm em quá, em càng dễ thương bao nhiêu thì cái con bà chằng càng khó thương bấy nhiêu. Không hiểu sao, em chửi tôi tôi nghe cũng lọt tai, còn nó khen tôi cũng thấy chối tai. Lạ thế ! Tôi năn nỉ em. Tôi chịu hết nổi rồi. Tôi làm thịt em rồi tôi đi tù.
Con chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhấc bổng con đặt nằm ngửa trên cốp xe. Anh ta tốc váy con lên, tụt quần lót của con ra đưa cho con cầm. Rồi anh ta rúc đầu vào, hình như anh ta khóc và nói nhồm nhoàm gì đó, hình như con có dạng chân ra, hình như California đang xảy ra động đất năm, sáu chấm… Con chợt nhớ đến thằng học trò râu xồm. Một người Trung đông, một kẻ châu Á, hai vùng nóng nhất trên thế giới hiện nay… Chiếc xe bị dộng mạnh quá khiến alarm báo động còi kêu ré lên ầm ĩ. Con hoảng hốt đẩy anh ta ra, tụt xuống ù té chạy lên nhà, tay vẫn cầm chiếc quần lót. Còi xe báo động vẫn kêu vang. Con thây kệ. Con vào phòng tắm cởi hết quần áo soi mình trong gương tìm tòi những chỗ đau đau, son sót, thấy có vết xước, sợ quá con mặc vội lại áo quần xuống nhà xe. Anh ta vẫn còn ngồi đó hai tay ôm đầu, thấy con trở lại anh nhìn con hai mắt rưng rưng, nói như mếu:
– Tôi đợi cảnh sát tới.
Con bấm remote tắt alarm, mở cửa xe ngồi vào ghế:
– Không, tôi không báo cho ai cả.
Anh ta đứng lên, tới bên xe con:
– Tôi đã nói tôi làm rồi chờ bị bắt bỏ tù mà.
Con nổ máy xe:
– Nhưng tôi không phải là người bỏ tù kẻ khác, tôi không muốn ai tù tội vì tôi cả,
Con vào số xe, trước khi cho xe chuyển bánh, con ân cần nói với anh ta:
– … cho dù người đó xúc phạm đến tôi. Theo tôi nghĩ, anh nên coi lại thái độ cư xử của mình đối với kẻ khác. Chào anh.
Con lái xe xuống phố tìm đến phòng mạch bác sĩ, chị bạn cho con nằm trên bàn khám xét khắp lượt xong nói:
– Mấy vết trầy cần phải bôi thuốc sát trùng. Hai vết có dấu răng cắn. Con gì vậy?
Rồi chị nhìn con nheo mắt:
– Hồi này mình thấy anh “chơi bạo” hơn trước đấy nhé.
Săn sóc các vết thương xong chị bác sĩ đưa con tờ giấy đi phòng Lab thử máu. Mọi chi phí đã có bảo hiểm do viện đại học trả tiền.
Mấy ngày sau chị bác sĩ điện thoại cho biết kết quả xét nghiệm máu không bị nhiễm độc nhưng lưu ý không nên chơi với “thú dữ”, nguy hiểm.
Hú hồn, từ hôm đó con nằm nhà không giám lên núi. Chị xuống tìm con, trách:
– Honey có bạn trai phải không ?
Con đưa chị chiếc chìa khóa:
– Bất cứ lúc nào honey muốn tới kiểm soát cũng được, xem có bồ bịch gì thì biết.
Chị lại hỏi:
– Honey có muốn em đuổi thằng chả đi cho honey tự do thoải mái, khỏi bị làm phiền không ?
– Đâu có gì phiền, mình nghĩ honey không nên bỏ chồng, có những việc honey phải cần tới anh ta cơ mà.
– Tại sao honey không lên ở với em, nhà cửa rộng rãi, đẹp đẽ, sang trọng dành sẵn cho honey.
– Tại mình thích căn phòng này, mình đã ở đây bao nhiêu năm nay, từ lúc còn hàn vi đi học, mình có kỷ niệm với nó. Mình cũng có ý định đón mẹ sang ở đây với mình.
– Mẹ sang cũng lên ở trên đó cho sung sướng.
– Không, mẹ phải ở gần khu phố Việt này. Khi nào honey nhớ mình thì xuống núi. Khi nào nhớ honey thì mình cũng sẽ tìm đường lên núi.
Chị giận dỗi bỏ về. Mấy ngày sau chị trở lại xin lỗi con, chị nói chị nghe lời cô tiến sĩ, không bỏ chồng nữa. Con nghĩ, biết đâu cũng có lúc chị lại chịu “thú dữ” miễn là biết cách thuần hoá nó. Con thì sợ quá. Cọp Trung đông coi dữ dằn nhưng vẫn hiền hơn cọp châu Á. Cọp châu Á coi khù khờ vậy nhưng độc hơn cọp Trung đông. Một con nhỏ bạn nghiên cứu viễn tượng toàn cầu, có nhận định rằng rồi ra dân da vàng tóc đen sẽ làm bá chủ thế giới, nhưng sẽ đưa nhân loại đến chỗ diệt vong ! Ghê gớm!
Con không bao giờ hẹn hò với ai ở căn chung cư, suốt từ thời mướn ở để đi học cho đến khi ra trường làm giáo sư, con ở đó và vẫn được biết là người sống một mình đơn độc. Mấy bà, mấy ông Mỹ già lối xóm thường tỏ ra quí mến cô giáo vì họ thấy cũng chỉ một mình như họ. Phần đông trong chung cư, mỗi người mỗi căn riêng rẽ, ít có gia đình hai người. Bà độc thân vì đã bị chồng bỏ. Oâng một mình vì đã bị vợ bỏ. Mỗi khi ra sân golf con thường thấy từng nhóm chơi bốn người đều là bốn bà hoặc toàn là bốn ông. Golf và bowling là những thú tiêu khiển không nhất thiết chia phe theo giới tính như các game bóng đá hay bóng chuyền… Chơi golf giống như cưỡi ngựa xem hoa, tại sao lại không hai cặp một nhóm cho nó tình tứ. Sao mà quí ông quí bà ấy lại xa cách nhau quá đỗi. Bốn ông không vợ chơi với nhau, trong khi gần kế bên lại cũng bốn bà không chồng chơi với nhau. Các ông bên này quất một trái banh xong nhìn sang lén nói xấu các bà bên kia là hôi nách; các bà bên kia dè bỉu, rỉ tai, nguýt các ông bên này là ngủ ngáy như voi gầm bò rống. Không lẽ cái loài động vật hai chân này đực cái kỵ nhau đến thế.
Con gặp ông giáo sư khoa trưởng hàng tháng sau mỗi buổi họp hội đồng khoa ở ngay trong văn phòng ông. Con gặp anh giáo sư đồng nghiệp da đen mỗi khi anh trốn được vợ thuê phòng ở khách sạn kêu con tới. Thằng học trò con vua thì nó có phòng ở trên building rất rộng rãi và sang trọng, ngay trung tâm thành phố Los Angeles, khi muốn, nó gọi phone hẹn giờ con tới với nó. Cái thằng học dốt nhưng cứ thích cư xử như một người sắp làm vua thiệt sự đến nơi. Có lần nó tâm sự, muốn được lên ngôi vua phải cần hai điều kiện, thứ nhất được vua cha phong cho làm hoàng thái tử, thứ hai là vua bố… chết. Cả hai điều kiện ấy nó đều chưa có nhưng nó luôn luôn tin chắc là nó sẽ làm vua vì mẹ nó được vua cha sủng ái nhất trong số hàng chục bà vợ có con trai. Ngày vua bố chết thì trước sau gì cũng phải xảy ra thôi. Con chỉ gặp nó theo giờ hẹn nó đã ấn định. Đúng giờ, con lên thang máy tới phòng nó bấm chuông hai hồi rồi mở cửa bước vào, cài cửa lại phía sau lưng. Thằng học trò đã ngồi trên chiếc ghế bành cao bọc da. Nó cũng đã tắm rửa xong vì tóc nó còn ướt. Trên người nó chỉ quàng một chiếc khăn như chiếc “sà rông”. Nó nhìn con trìu mến, phải công nhận là đôi mắt xanh với hàng chân mày rậm, những sợi lông mi dài và cong, phóng ra cái nhìn sâu thẳm quyến rũ. Nó có hai ưu điểm đẹp trai và học dốt, nhưng khuyết điểm trầm trọng không thể sửa chữa là con vua. Xưa nay những thằng con vua con chúa thường là những tên đồ bỏ. Nó giơ hai tay lên cao chào con như chào thần dân của nó. Con lần lượt làm những việc nó đã chỉ dạy cho con. Con trút quần áo mình xuống dưới chân, gỡ bỏ những trang bị, phụ tùng, như đồng hồ, vòng đeo tay, nhẫn, bông tai và kẹp tóc…vứt xuống thảm nhung. Rồi con quì xuống hướng về phía nó. Nó lại giơ hai tay ra phía trước, lần này thấp ngang ngực như vời con tới. Con tiến tới nó bằng đầu gối. Khi con bò tới sát ghế, ngẩng mặt nhìn lên, thì hai tay nó bưng lấy hai bên má con, cúi xuống hôn con êm ái, nồng nàn… Nó hôn con thật nhiều, khắp lượt trên môi, trên má, trên tóc, trên tai, trên cổ… Con rất sung sướng được nhận những nụ hôn và những vuốt ve thằng học dốt ban cho con. Nó gỡ tấm khăn xà rông trên người trùm lên đầu con vắt chéo sang hai vai, chỉ chừa khuôn mặt hở cho nó hôn và ngắm nhìn. Hình như lúc ấy nó nghĩ tới phụ nữ ở nơi quê hương nó. Cho đến lúc nó kéo tấm khăn trùm kín luôn cả mặt con thì con hiểu rằng đã đến lúc thần dân làm lễ hiến tặng và phục vụ chúa tể. Con thấy nó cũng cực kỳ sung sướng khi được cung phi tôn vinh quị lụy.
Khi thấy cung phi thở dấc vì mệt và ngộp và mình cũng được thỏa mãn thì đấng quyền cao tụt xuống ngang hàng với thần dân, người giáng lâm nằm đất với tiện dân, khoảng cách vua tôi không còn nữa, người ôm ấp, bồng bế, vỗ về, yêu thương dân của người ngay trên mặt bằng. Người bỏ ngai vàng, người rời cửu trùng đài, người vứt đi những vương miện lẫn quyền uy. Người ôm dân gọn vào lòng mình. Đến lượt vua lo cho dân. Dân vi quí. Con đã làm những gì cho nó thì bây giờ nó làm lại cho con. Dân đã hầu hạ vua thế nào thì vua lại ban ân cho dân thế ấy. Tuy nhiên con đòi ngồi lên ghế thì nó lại không cho, nó nói nó sợ bị tiếm ngôi. Muốn ngồi trên ghế thì về ghế nhà mình mà ngồi, không được ngự trên ngai vua… Hai đứa sung sướng cho đến khi ngủ thiếp đi dưới cùng một tấm khăn choàng.
Khi tỉnh giấc, vua còn bồng cung phi vào phòng tắm, người tắm cho người và người tắm luôn cho cả cung phi, người hầu hạ cung phi, cung phi không phải hầu hạ người. Người mở máy tẩm quất nước cho hai kẻ ngâm mình trong bồn. Vua tôi lại ôm nhau trong nước ấm như ngủ nhưng thực ra không phải là ngủ mà chỉ là mơ mơ màng màng, dập dìu, lửng lơ…
Đấy mới chỉ là màn lớp của cung phi, chưa phải màn lớp của hoàng hậu, chẳng rõ nếu nhận lấy nó và rồi chẳng may nó lên ngôi vua thật sự thì màn lớp còn có những gì khác nữa.
Có lần con nói với nó con giống như “gái gọi”, thì nó cãi, cho free nhau không có tiền bạc sao là “call girl” được. Nó còn nói khi nó thèm nó mới gọi, nếu con không thèm thì con từ chối nó cũng đành chịu. Và con cũng có thể gọi nó đến nhà con nếu con thèm nó, nó sẽ đến với con như con đã đến với nó, nó cũng sẽ quì bò vào từ ngoài cửa tới chỗ con ngự và sẽ làm những việc con thích. Chính sách đối ngoại của triều đại nó sau này chủ trương “hai bên cùng có lợi”. Oâi cái thằng con vua, học dốt như chó sao bày đặt chi lắm chuyện làm con chạy theo hụt hơi cũng không kịp nó. Con làm sao giám gọi trai tới nhà mình trong khu chung cư của những quí ông quí bà thích tôn trọng sự đơn độc.
Con không biết nếu như con kể hết cho chị bạn biết về những cuộc tình ái lăng nhăng của con thì chị sẽ nghĩ sao, chị có còn thích con nữa hay không. Chị vẫn cứ tưởng con không quen biết người đàn ông nào và chị thích con như chị thích một con búp bê xinh đẹp dễ thương của riêng chị, nếu như chị biết rằng cái con búp bê ấy vẫn thường ngụp lặn trong những trận tình khốc liệt không thể tưởng tượng với những người
đàn ông lạ mặt với chị, thì chị sẽ xử trí ra sao. Chị bảo chị cho con luôn cả anh chồng chị là vì chị coi khinh anh ta và chị nghĩ rằng con cũng coi thường anh ta, cả hai chỉ xem anh ta như một món đồ dùng, không có sự mê say trong đó, nhưng nếu là một kẻ mà mình mê thích thì sao, có sẵn sàng cho không nhau hay chăng. Chị bằng lòng cho con thông dâm với chồng chị nhưng chị có cho phép con ngoại tình với những kẻ lạ mặt khác không ? Điều đó thì con chưa biết được.
Con muốn tìm ra một lối thoát cho chị bạn con. Có lúc con nghĩ nếu như chị bớt đi một chút chú trọng tới vấn đề làm ra nhiều tiền với làm ra ít tiền, và chồng chị, anh ta bớt đi nỗi hậm hực thô bạo vì sự lép vế của mình… thì họ có thể cân bằng được cuộc sống và sẽ tìm thấy chút hạnh phúc nào chăng…
Từ hang cọp của thằng hoàng tử ra, con chạy xe lên thẳng hang cọp của anh hàng thịt. Ba giờ chiều là giờ anh ta về nhà. Vừa qua cổng vào tới sân con đã thấy xe của anh ta có ở garage. Khi xe của con vào tới thì cánh cửa gian để xe của con cũng tự động mở lên dù con chưa bấm remote. Hóa ra anh ta có ở đó và mở cửa sẵn cho xe con vào. Con ra khỏi xe bấm khóa đi thẳng lên nhà thì anh chạy theo bồng con mang trở xuống nhà xe. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, đặt con nằm ngửa trên cốp xe như lần trước. Con sợ alarm sẽ lại rú lên nên vội vàng thò tay vào túi tìm xâu chìa khóa, lần mò bấm nút unlock giải mã. Anh hàng thịt lại tốc váy con lên, lại tụt quần lót của con ra nhét vào tay cho con cầm. Và con cầm lấy như lần trước. Anh ta bắt đầu vào việc thì con nói:
– Chưa đóng cửa nhà xe.
Anh lậu bậu trong đùi con:
– Mở toang thế lỡ “nó” có về thì mình thấy từ xa. Đóng kín mít “nó” tới nơi cũng không hay.
Anh hùng hục làm xong thì con mới biết lưng mình đã bị đẩy dựa vào kính xe, làm gẫy một cái gạt nước. Con ngồi ủ rũ trên cốp xe, tay vẫn cầm chiếc quần lót. Anh hàng thịt dục:
– Em lên phòng đi kẻo lỡ… nó về.
Con tụt xuống, trước khi bước đi, con nói:
– Nếu có bị ra trước tòa, anh hãy khai là tôi có nhắc anh đóng cửa garage nghe không.
Anh ta trố mắt nhìn con, anh đứng chết trân, miệng ú ớ không ra lời. Con nói tiếp:
– Là tôi nói giả tỉ nếu có bị ra tòa án thì khai như thế để thoát tù tội. Tiến sĩ dặn dò sao hãy nhớ lấy lời. Nghe anh.
Bước đi được một bước con dừng lại nhìn thẳng vào mắt anh ta:
– Anh nói anh thèm được ôm cô tiến sĩ vào lòng một lần, nhưng cả ba lần anh đều vũ phu, thô bạo, xử sự như… ăn cướp.
Một tay xách đôi giầy, một tay cầm chiếc quần lót, con đi chân đất thất thểu lên phòng mình. Coi đồng hồ, còn mấy tiếng đồng hồ nữa chị mới về. Hôm nay là ngày chị đi kiểm tra những tiệm nail giao cho quản lý trông coi. Con vào phòng tắm. Làm nô lệ cho hoàng tử thì được hoàng tử tắm táp cho. Làm nô lệ cho anh hàng thịt thì mình phải tự tắm rửa lấy. Con xem xét cơ thể mình, lần này không bị vết cắn nào, nhưng đau đau một tí ở sau lưng, có lẽ vì cái gạt nước.
Chưa bao giờ con thấy rã rời như hôm đó. Con tìm rượu rót một ly uống một hơi hết. Xong lên giường nằm. Con ngủ trong cơn say và nức nở. Nửa đêm thức dậy thấy mình nằm trong vòng tay ôm ấp của chị. Chị hỏi:
– Sao honey khóc ?
Con lặng thinh. Chị nhìn vào mắt con, hỏi nữa:
– Honey có gì buồn khổ, nói cho em biết ?
Con rúc vào bụng chị:
– Mình ế chồng, ở một mình cô đơn quá, phải chi có được một người để yêu thương. Hồi chiều lên kiếm em nhưng em vắng nhà… Buồn quá, nên khóc.
Chị ghì chặt con trong ngực chị:
– Honey bỏ bê em cả tuần lễ không lên với em. Honey cứ tưởng tượng coi, chiều tối đi làm về, một mình trong ngôi nhà vắng vẻ rộng thênh thang, trên núi rừng âm u này, không có honey, em cô đơn buồn chán như thế nào.
Con hỏi:
– Chồng em đâu ?
– Nó xài em xong mở TV coi football một mình, có gợi chuyện nó không nói còn chửi mình làm phiền nó. Nó nói “Tôi van bà để cho tôi yên thân, tôi đã “trả bài” rồi còn muốn gì nữa. Cần thêm thì cũng để gần sáng, “sức voi” hay sao mà tao “đi” tiếp được bây giờ.” Em nhục quá, honey ơi.
Con nói với chị:
– Chị khổ thế nhưng cũng còn có chồng để nghe nó chửi, chứ em cu ki một mình “gái không chồng như phản gỗ long đanh”, người đời người ta gọi là gái “chổng mông mà gào”, phất phơ giữa chợ thằng nào nó cũng dày xéo xong liệng đi! Phải chi mình đừng sang đây, phải chi mình vẫn cứ ở cái nơi đói khổ ấy, phải chi mình đừng đi học… có lẽ cuộc sống của mình sẽ an phận hạnh phúc với một anh chồng chăn trâu nào đó.
Chị lay lay gọi con:
– Honey nghĩ quẩn rồi…
Con ngồi dậy, ôm chị, hôn lên tóc chị:
– Thiệt đó, sống trong nghèo khó quê mùa có khi lại ít thấy mình đau khổ. Biết nhiều khổ nhiều, học cao lại càng thấy rõ sự đau khổ hơn là mù chữ. “Ngu si hưởng thái bình”. Các tay thủ lãnh cộng sản Việt nam chủ trương chính sách ngu dân nên dân đói khổ mà không biết là mình đói khổ, lại cứ tưởng mình sung sướng nhất thế giới, muốn cứu cả loài người thoát cảnh trầm luân. Honey à, chúng ta khổ chỉ vì là tiến sĩ, là triệu phú… Mình không có chồng, còn honey giầu quá nên honey thấy mình…khổ vì có anh chồng hàng thịt. Nếu giả tỉ như honey còn ở trong khu xóm Bà quẹo, sẽ thấy anh chồng hàng thịt là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình thì sao.
Chi cãi:
– Nhưng chồng mình nó thô bạo quá.
– Có lẽ anh ta phát khùng vì bị khinh thường. Honey thay đổi “chính sách” đi. Cũng nên thông cảm với anh ta, con người đâu có phải ai cũng may mắn giỏi giang giầu có. Biết bao nhiêu kẻ lận đận.
– Không lẽ em phải qùi xuống dâng tiền cho nó xài, lậy nó xin yêu…
– Đôi khi cũng phải quị lụy tình yêu em ạ.
– Honey bênh anh ta. Honey có muốn xài chung nó với em không ?
– Không. Của ai người ấy xài. Mình chỉ tội nghiệp cho anh ta. Thuần hóa thú dữ và nâng cấp thiết bị. Thử tử tế với nhau xem sao.
Đêm đó chị ngủ lại phòng con, anh chồng gõ cửa gọi thế nào chị cũng không về. Con đuổi chị cũng không về. Nhưng gần sáng con thấy chị rón rén ra khỏi phòng con.
Nằm một mình con nhớ tới những bài thơ, nhớ tới nắng vàng, nhớ tới thành phố biển. Nhưng nhìn qua cửa sổ ra ngòai, trời vẫn chưa sáng. Con ôm mặt khóc !
Thảo Trường