[Quyên Book]
Lại Thêm Một Thoáng Vu Vơ
Tôi ngồi đây nghĩ vu vơ, lắng nghe những bước chân kỷ niệm t́m về. Ở đây, Camarillo cũng đang đi vào mùa hạ. Cây cỏ chưa khoác lá vàng kiêu sa và khí hậu vẫn c̣n mát lạnh, vẫn có sương mờ vào buổi sáng . Khí hậu dễ chịu. Làm cho tôi lại nhớ những buổi chiều mùa thu. Tôi nhớ đến t́nh yêu đầu đời ngô nghê chi lạ. Mười sáu tuổi.
Dạo đó, chỉ mỗi một ḿnh anh là nhất, chỉ mỗi một ḿnh anh là thần tượng và tôi ôm ấp một giấc mộng bé con. Anh thường gảy đàn say sưa hát, giọng trầm ấm, quyến rủ. Anh hát cho tôi nghe những lời "ru ta ngậm ngùi" và anh đă đem đến cho tôi những rung động khi tôi dựa đầu, kề vai anh để nghe kể lể chuyện đôi t́nh nhân “dù biết đưa em về, là biết xa ngh́n trùng”.
Tôi c̣n ngông nghênh, chưa biết trang điểm, nhưng e thẹn th́ má hồng, ngập ngừng nên chớp mắt, xôn xao khi đôi mắt tôi t́nh cờ len vào trong mắt anh. Tôi nhớ, anh ít nói, chỉ nh́n. T́nh anh nói bằng ánh mắt cũng đủ cho tôi ôm mộng vẽ mơ.
Tôi lớn thêm tí nữa để biết thêm rằng những cuộc t́nh thường thường kết cuộc với đớn đau, vẫn tuyệt vời. Yêu nhau chất ngất, để rồi vẫn phải xa nhau, và trăm năm sẽ phải nhớ nhau hoài, vẫn lăng mạn vô cùng!
Ở một nơi nào đó, anh vẫn đàn, vẫn hát, vẫn vui với cuộc đời.
Tôi vẫn nhớ anh và một t́nh yêu ngày mới lớn.
ngày mới lớn ôm mộng thơ
ngập ngừng khi chớp mắt nh́n ngỡ mơ
và e thẹn ửng má hồng
xôn xao khi mắt len vào mắt nhau
bây giờ ta xa tầm với
trăm năm vẫn sẽ nhớ hoài t́nh ơi!!!
Trần Thị Hà Thân