TRĂNG Đêm thung lũng, trăng đợi người sáng như vừa đủ nụ cười không dưng giữ ḷng khỏi đụng rưng rưng nửa câu hờn trách ngập ngừng bỏ đi c̣n trăng với cả xuân th́ nhúng đôi mắt ướt hồ nghi vào t́nh mạc phương đ́nh trong LỜI RU T̀NH