lệnh hồ tiểu ca

lên Quyên Book, tình cờ gặp lại một tác giả cũ, Mường Mán. Chợt nhớ đến 2 câu thơ của Mường Mán làm thuở đi Thanh Niên Xung Phong (TNXP), cái thuở con kinh ta đào, chưa có nước chẩy qua – chỉ có nắng mùa hè nóng bỏng … Biết bao người trẻ đã như Mường Mán, như lhtc tui một thời đã mang bán rao tuổi xuân và giấc mơ một chút gì cho núi sông để rồi bây giờ tóc đã muối nhiều hơn tiêu (danh từ của con gái tui), tay đã trắng tay, lòng ngậm ngùi mà vẫn thương hoài cái thuở xa xưa ấy, bởi, biết chắc, nếu cuộc đời có được đi lại, thì ta vẫn lại là ta … Vẫn thế, vẫn đi bán rao trái tim tuổi trẻ.
Chợt nhớ lại một bài thơ đã làm mười năm trước (1994) từ hai câu thơ của Mường Mán, khi tình cờ nghe tâm sự người bạn đồng đội cũ, một mũ đỏ mang số 2 hiện vẫn ở Nam Cali. Xin gởi đến hàng quán như một chia sẻ thay lời chúc cuối ngày.
Dù ở núi hay xuống núi, lhtc tui cũng xin hẹn gặp nhau lại tháng 7 năm tới, 2005.
lhtc
soi gương…
ở giữa rừng không có gương soi mặt,
làm sao em thấy vết bầm trên má …
Mường Mán – TNXP
Nơi đây, phố thị
từng ngày quảng cáo như bướm bay về
rộn rịp phấn son
lũ lượt trâm cài lược dắt
nuớc hoa thơm và quần trong, nịt ngực
tấm gương soi nào có khó đi tìm
sao vết bầm
trên má trên môi
vẫn dấu được ánh mặt trời
sáng chói
có phải em khéo tô môi vẽ má
như em đang hối hả vẽ cuộc đời ?
Nơi đây, ta giã từ nghèo khó
của những ngày trời nắng trời mưa
chia nhau chút cơm sắn, khoai, ngô
(mà miệng vẫn tươi cười hớn hở
vì hạnh phúc đơn sơ như tấm mía ngọt ngào)
Thương nhớ quá
âu yếm xưa tình cũ
hạnh phúc đâu mua chỉ bạc bể tiền rừng
tình yêu đâu đòi hỏi sao trăng
một ngày còn nhìn thấy nhau
cho nhau vội nụ hôn
là thần tiên lên ngôi mấy độ
Thương nhớ quá
những phút giây hội ngộ
tay trong tay cười nói thiệt rân ran
là tan đi bao xa cách ngút ngàn
tình gặp lại
phấn son dành dụm mang ra một thuở …
Giữa trùng dương mênh mang sóng nước
trên con tầu nhỏ bé lênh đênh
đánh tiếng bạc cuối đời mình
đem mạng sống
đặt cho tương lai hạnh phúc …
Cửa chẵn lẻ,
sẽ lên ngôi hay xuống tận cùng đáy ngục
tầu ra khơi như hạt xúc sắc đã quăng
Tạ ơn trời, trời đất vẫn theo cùng
cho đất hứa sẽ là đất hứa
Và đất hứa có là … đất hứa ?
khi thiên đường chưa dựng đã trôi xa
khi quỷ sứ kia chợt dẫn dụ lân la
lời đường mật ngọt ngào, em nâng chén lú
Chợt nhớ câu thơ xưa ai viết cũ
lệ không vương sao khóe mắt cứ cay
rượu chưa đong lòng đã muốn thiệt say
ngủ vùi suốt khi thiên thu chỉ còn là khoảnh khắc
ở trong rừng không có gương soi mặt
làm sao em thấy vết bầm trên má
Em phố thị
lược gương săn đuổi
vết bầm xưa nào có khó xoá nhòa
cho em kiêu sa, áo lụa quần là
thêm chút lãng mạn điểm trang đời son phấn
Anh, cõng vợ con trên vai,
người lính già xung trận
khoảnh trời xanh quyết đưa công chúa lên ngôi
nhưng bát cháo lú kia em đã húp trọn một hơi
cho ai câu thơ cứ ngậm ngùi quanh quẩn
“ở đây có rất nhiều gương nhiều lược
có gương nào soi được
vết bầm nay trốn kín trái tim anh ?”
1994