Hoàng Huy Khánh

Tên Thật: VÕ TRỌNG CƯ
Sinh: 1950
Quê quán: Hội An – Quảng Nam
SQ/QLVNCH – Khóa 3 Ðại học CTCT/ Ðà Lạt
Hiện định cư tại Boston – Massachusetts
Làm thơ từ năm 1969
Cộng tác trước 75: Phổ thông, Thời Nay, Tiểu thuyết Thứ Tư….
Hiện cộng tác trên nhiều tạp chí tại Hải Ngoại.

 

Tình quê hương

Rồi từ đó như gió rừng sóng biển
Vẫn yêu em như lúa chín trên đồng
Ngày ra đi không một lời đưa tiển
Vẫn neo hồn trên một cõi tình không

Ðã đi qua những chiều quê cỏ nội
Anh thương yêu từng luống đất hoa màu
Như tình anh một ngày kia đã nói
Trót yêu em nên gối mộng xuân đầu

Quê hương em có đêm vang tiếng súng
Anh cũng từ vùng lửa khói ra đi
Gót thu xưa gõ ven đường lá rụng
Anh cuối đầu từ buổi ấy chia ly

Rồi một hôm tìm về thăm phố Hội
Buổi tan trường anh đến dưới hàng cây
Em chẳng có anh vẫn hoài ngóng đợi
Ngẩn ngơ nhìn theo gió trắng tung bay

 

Thu Bồn tên một giòng sông

Từ đâu trôi dạt em về
Mùa thu tên gọi em nghe là tình
Yêu em từ thuở quê mình
Còn trăng mây nước thanh bình năm xưa
Sông về tấp nập đò đưa
Con tàu lưu luyến vẫn chưa xuôi dòng
Người về chen chúc ven sông
Thuyền đi xa bến còn vang tiếng cười

Ngày tôi vừa tuổi đôi mươi
Niềm đau em đã vào thơ tôi buồn
Em trôi lạc bến xa nguồn
Nửa đêm súng giặc cướp đồn bên sông
Quê hương xót ruột đau lòng
Tôi đi biền biệt kẻ mong người chờ
Em ngơ ngác giữa đôi bờ

Bên nầy đục nước bên kia đất mòn
Sông em một nhánh Thu Bồn
Hắt hiu nhịp sóng qua cồn cát xưa

Tôi về lại một ngày mưa
Nhìn em lệ ứa vẫn đưa câu hò
Nghe ai oán những con đò
Qua trăm bến biết neo sào nơi đâu!
Thân em mưa nắng giải dầu
Còng lưng mang nặng biết bao nhọc nhằn
Gặp thời tôi chịu gian nan
Vì đời em phải lo toan mọi điều
Tôi còn ra bến mỗi chiều
Nhìn con nước vỗ mạn thuyền rong rêu
Ngược xuôi sầu nặng mái chèo
Chở đầy khoang một kiếp nghèo xác xơ
Tôi buồn như thế vào thơ
Cả trên vai nữa cuộc đời lênh đênh
Ra đi là lúc quê mình
Ðã tàn rồi mộng thanh bình em ơi

 

Chim hót sau vườn

Lâu lắm chưa một lần trở lại
Quê hương xứ Quảng, mảnh vườn xưa
Nhìn nắng xuyên qua cành lá mận
Hoa mận bay đùa theo gió đưa

Ðể nghe chim hót mà chợt nhớ
Con chim nào hót giữa hè xưa
Chờ tôi nàng đứng vin vào trúc
Mặc tóc vương đầy hoa mận rơi

Thuở ấy tôi vừa mang áo trận
Hồn vẫn còn xanh mộng học trò
Aùo trắng, nàng yêu chàng chiến sĩ
Bao nhiêu tập vở chép đầy thơ

Theo chuyến quân đi chẳng hẹn về
Mưa gió đường đời quên ước mơ
Có lúc chợt thèm nghe chim hót
Trên cành cây mận lúc ban trưa

Biết có bao giờ nàng trở lại?
Ðứng giữa vườn xưa hoa mận rơi
Ðể nghe chim hót trên cành lá
Chợt thấy như là… thương nhớ tôi

 

Hải Phố quê tôi

Tôi vẫn mơ một ngày về Hải Phố
Quê hương tôi bên bờ biển Thái Bình
Những người dân muôn đời còn vất vả
Chỉ ước mơ một cuộc sống yên lành

Tôi sẽ xuống bến xe đò Phố Hội
Ghé quán bên đường uống nước chè xanh
Tìm đâu đó một khung trời ngày cũ
Thuở hoa niên bao mộng ước không thành

Tôi sẽ ghé qua chiếc cầu Nhật Bản
Tạm dừng chân một chút nhớ tuổi thơ
Mẹ dắt tay tôi đến trường mẫu giáo
Lai Viễn Kiều ơi, năm tháng xa mờ

Tôi sẽ đến bên chiếc cầu An Hội
Hoài niệm những vì sao rụng cuối trời
Những vì sao rơi theo từng ước vọng
Những đêm nào thao thức tuổi đôi mươi

Tôi sẽ đi thăm buổi chiều Cửa Ðại
Những nghêu sò phơi trên cát ngày xưa
Sóng vẫn vỗ từ năm nào trở lại
Kỷ niệm ơi, thương nhớ mấy cho vừa

Tôi sẽ đến những rừng dương liễu hát
Ðể thả hồn theo những áng mây trôi
Gió vẫn thổi ru giòng đời buồn bã
Mộng phiêu lưu năm tháng cũng qua rồi

Nhà tôi hẳn rêu xanh mờ che phủ
Mẹ tôi đâu bên cửa sổ u buồn
Tôi còn nhớ năm xưa về đến ngõ
Ðôi mắt già tràn lấp một niềm vui

Bao năm rồi mẹ dưới mồ yên nghỉ
Ðời tha hương vương vấn mãi tơ tằm
Tôi có lạnh những mùa đông xứ tuyết
Chẳng bằng đâu khoảnh đất mẹ tôi nằm.

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button