Gởi Bạn Biển Ðông – thu cho ban Tran Kim Cuc (da chet tren bien ca)

Tuyết Hạnh

TÔN MỸ DUNG
Nữ Trung Học Hồng Ðức 12C/74

Kim Cúc ơi !
Tao nhớ mi. Tao chỉ dám gọi khẻ thôi, sợ đánh thức mi… một nơi nào đó không bạn bè, gia đình.
Ngủ yên với hai con, không còn nơi chốn phiền muộn cho mi.
Kim Cúc ơi ! Tao vẫn thấy nhớ tóc mi dài, người mi cao, cánh tay mi dài có những ngón tay búp
măng tài hoa. Chân mi cũng dài, nhảy đầm hay lắm. Mọi thứ đều đầy đặn và dài. Mà sao đời mi
ngắn ngủi quá. Mi sinh 1955 hơn tao một tuổi. Tao nhớ một ngày 1982, em của Hoàng Ái Chi
viết thư cho tao báo Kim Cúc và 2 con nhỏ vượt biên chết rồi. Trời như sập thêm một lần nữa
trên đầu tao. Cách đó mới ba tháng thôi, Thảo mất. Anh mất để lại đứa con gái mới sáu tháng
rưởi tuổi. Một mình tao còn lại ở Ðà Nẵng thôi. Không còn một đứa bạn nào để mà tìm niềm
an ủi. Tao chỉ muốn chết đi. Khóc khô cả nước mắt rồi. Bây giờ nghe mi ra đi không có bến bờ
nào cho mi đoàn tụ được với bác sĩ Lành – chồng mi – ở Úc. Tao thấy thương cho thân tao và
xót đau cho mi quá.

Kim Cúc ơi !
Ðời mi sau ngày bỏ sân trường nữ Hồng Ðức, chưa có một ngày thong dong. Mất nước. Ðời
sống nhiều bon chen. Ðất nước nhiều thay đổi. Sáng, chiều, tối lúc nào cũng tất bật lo toan cho
cuộc sống. Và vì lúc nào cũng toan tính chuyện ra đi. Lấy chồng thì lo làm thế nào để được ra đi
cùng một chuyến với chồng , với con. Trời không chiều lòng người phải không Kim Cúc ? Chồng
mi ra đi trước và ba mẹ con mi ngậm ngùi trong lòng biển sâu. Tao nghe Chi kể có thời gian
Lành -chồng mi – mỗi ngày sau giờ làm việc, ra biển thả bánh kẹo và thức ăn cho mẹ con mi.

Ái chi bên trại tị nạn, nghe mi chết gào khóc như điên, không tin là sự thật. Mẹ mi, tao ghé thăm
trước ngày tao rời Việt Nam 1987. Nhìn hình thờ mi và hai con cười tươi tắn , tao khóc. Mẹ mi
khóc. Cu em, cu bé cũng khóc. Tưởng mong mi còn ở một nơi nào đó, hy vọng trên đảo hoang.
Thương mi quá Kim Cúc ơi ! Mẹ chỉ có mình mi là con gái. Mẹ hy vọng nơi mi thật nhiều. Mi đi
rồi, mất rồi. Mẹ chưa đến tuổi quá già mà tóc trắng phơ, không còn một sợi đen nào.

Kim Cúc ơi !
Tao càng nghĩ càng thấy nhớ mi. Kim Cúc ạ ! Tao nhớ miệng mi cười, hàm răng trắng bóc. Tóc
mi mượt mà. Con gái mà được hai cái đẹp là nhất rồi. Mi lại vẽ đẹp, may thêu rất khéo. Mi đa tài,
tao nhớ thầy Nhạc dạy Pháp văn vẫn nói hồi đó “Chữ tài đi với chữ tai một vần”, thế nên đời mi
nhiều đau đớn.

Năm ngoái, sau Tết dương lịch, Lê Thu Lan từ Hawaì sang. Hoàng Ái Chi từ Úc đến. Tao ở Mỹ.
Gặp cả anh Bình (anh họ Thu Lan) mi nhớ không ? Cả Linh – em Lan – nữa. Ai cũng ngậm ngùi
nhớ mi, nhắc mi. Giá có mi tụi tao càng thêm nhiều chuyện vui để cười hơn. Sau 25 năm tao gặp
lại được bạn. Chỉ thiếu mi. Kể chuyện cũ, chuyện mới. Chỉ có mi không nghe, không biết. Hay là
mi lại linh thiêng, mi biết hết rồi. Ngày đó đi chơi mà không gọi mi chắc là mi giận lắm. Nhưng
có chỗ nào mà thiếu mi trong những cuộc vui chơi đâu. Muà hè đi tắm biển, thỉnh thoảng đi uống
cà phê Lộng Ngọc, Danube. Vào buổi tối trốn đi dancing. Vui quá, nhưng có đứa nào hư hỏng
đâu. Và tao, sau này bỏ trường Văn khoa Huế đến ngày lấy chồng (không phải Dân) mi còn sống
mi biết rồi.

Tao làm dâu Phan Chu Trinh, nhưng anh không phải là học trò mà là thầy giáo: Nguyễn Văn
Thảo. Rồi cũng xa lìa. Anh mất năm 1982. Năm năm sau, 1987, tao tới Mỹ với con gái của
Thảo nay đã 18 tuổi rồi. Mười năm sau ngày Thảo mất, tao lập lại gia đình với một người
xứ Ðà Lạt. Làm dâu Yersin Ðà Lạt và có một coi trai sáu tuổi. Tao “tốp” lại đây vì tuổi cũng
lớn rồi.

Kim Cúc ơi !
Giá mi có đâu đây để mình cùng nhắc chuyện cũ. Tao nhớ không sót một chuyện gì. Thế mà mi
đã là người thiên cổ và chuyện mình đã trở thành như cổ tích, phải không Kim Cúc ?

Năm 1997, tao về lại Ðà Nẵng để lang thanh, để tìm kỷ niệm. Nước mắt tao chảy dài. Lòng cứ
nức lên vì nhớ những con đường Thống Nhất, Lê Lợi , Quang Trung, con đường Hoàng Diệu
dắt vô nhà mi trong cư xá Thanh Lịch. Nhiều thay đổi lắm Kim Cúc ơi ! Mi không thể nhận ra
đâu. Từ thành phố cho đến dân cư lạ hoắc. Tao cũng như người xa lạ, tưởng như mình không
phải là người đã sinh ra và lớn lên ở đó. Tao rời Ðà Nẵng lòng buồn quá đổi. Thất vọng.
Tao hứa không trở về nữa. Chỉ buồn không có gì để giữ mình ở lại được nữa trong một thành
phố mà một người sống và một người chết làm tau đau đớn khi nhớ lại.

Ðà nẵng sẽ không có mi, có tao, có Ái Chi, Thu Lan. Cùng một lúc sẽ không bao gìờ có nữa
phải không Kim Cúc ?

Thôi mi lại ngủ yên nhé. Tao không gọi mi thêm nữa, phá tan sự yên tỉnh của mi. Chỉ mong mi,
thỉnh thoảng về trong giấc ngủ mơ của tao, của Ái Chi, của Thu Lan… nghe Kim Cúc ?

Thương mi.

TMD (California)

Em đi
Em đi bỏ lại sân trường.
Từng ô cửa lớp bên đường nhìn theo
Còn đâu những tiếng chim kêu
Những hàng phượng đỏ tiếng ve sầu về
Còn đâu những bạn với bè
Còn đâu thư viện mùa hè học thi
Em đi, một bước em đi,
Còn đâu chăng nữa tình si học trò

Ai xui duyên kiếp hẹn hò
Ðể cho năm đó con đò em đi
Thương chi một mái tóc thề
Gởi tà áo trắng em về với ai
Ðường tình tan tác tóc mai
Giòng thơ nhỏ lệ tháng ngày oái ăm
Hè về, phượng nở hàng năm
Sầu ai dâng nỗi sao Khuê trăm tầng

Kiếp sau, biết có bao lần ?
Kiếp này đã lỡ biết tầm chiêm bao

Chiêm bao, em có trở về
Xin làm áo trắng, tóc thề gió bay

Tuyết Hạnh
12C/74 Nữ Trung Học Hồng Ðức
Florida tháng 5/2001

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button