Date Không?

Lâu rồi, đi chợ là phần của Mẹ. Từ ngày Cha về hưu trí, cả hai dọn về sống chung với tôi. Mẹ lo chuyện cơm nước nên tôi nhường phần đi chợ mua sắm thức ăn cho Mẹ luôn. Mẹ nấu gì, tôi ăn cái nấy. Bên xứ này, đi làm về có cơm nấu sẳn sàn cho bửa ăn là sướng nhất rồi, nên tôi không than thở. Phần tôi ăn uống cũng rất dễ, tôi không chê món nào Mẹ nấu cả!

Hôm nay, tôi tình nguyện làm việc này, một là vì Cha Mẹ tôi bận đi dự một cái đám cưới con của người bạn. Hai nữa vì tôi cũng muốn đi phố Việt Nam mua sắm, ăn hàng vì cũng khá lâu rồi tôi không ghé qua.

Tôi lựa một ngôi chợ không mấy lớn, xa PLT một vài con đường để tiện trong việc tìm chổ đậu xe, nhất là thứ bảy như hôm nay, nhiều ngôi chợ qúa đông người nên việc tìm chổ đậu xe là cả một vấn đề . Hôm nay, coi như là tôi rất may mắn, tôi tìm được ngay chổ đậu xe một cách không mấy khó khăn. Tôi vào bên trong chợ, cũng khá đông đúc, dù vậy tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện và vui vui. Vừa đi vừa lựa những bánh trái, kẹo ngọt chất vô chiếc xe đẩy. Tôi thích nhất là hàng chén đủa và đồ dùng trong bếp. Mỗi lần đi chợ VN là tôi lạng qua hàng này ít nhất là một bận. Không hiểu nhà người ta ra sao, chứ nhà tôi thì hình như đủa “có chân”, bao nhiêu rồi từ từ cũng chạy mất, chẳng biết chúng nó chạy đi đâu. Tôi lựa 2 bó đủa tre, mua thêm vài cái muổng canh. Chỉ cần mua thịt cho Mẹ là coi như xong bổn phận!

Tiếng nhạc từ những cái loa âm thanh vang vang bài hát một bản tình ca Tango. Tiếng người mua bán ồn ào lấn giọng hát ca sĩ và lời nhạc, chỉ có điệu nhạc còn nghe văng vẳng. Sự náo động của âm thanh nhạc làm tăng thên cái không khí chợ nhộp nhịp, người nói người mua bằng tiếng mẹ đẻ làm sự gần gũi quê hương gần thêm một chút. Hướng về phía hàng thịt, tôi vừa đi vừa thích thú nhúng theo điệu nhạc, hôm nay Mẹ dặn mua thịt sườn Đại hàn, để dành nướng. Những thứ khác, rau cải, cây trái mẹ sẽ mua sau.

Ngước nhìn qua phía bên kia tủ kiếng của hàng thịt, tìm xem ai rảnh rỗi có thể giúp tôi. Tôi bắt gặp cặp mắt nhìn châm châm vào tôi, cười mỉn. Tôi nhìn tới nhìn lui, chẳng còn ai cả, các nhân viên đều bận rộn với khách hàng, “thôi thì đợi tới phiên mình vậy”, tôi nghĩ thầm. Người thanh niên khá cao ráo, bảnh trai vừa giúp xong người khách hàng, hỏi:
– Mua gì em?
Tôi cười trả lời:
– Anh cho 15 pounds thịt sườn Đại Hàn
– Nhảy đẹp quá
– Dạ, anh nói gì ?
– Hồi nảy, thấy em nhảy, đẹp quá
Tôi cười, cảm thấy quê quê, có người nhìn mình, vậy mà tôi có biết gì đâu, tưởng ai cũng lo bận rộn mua bán. Anh chàng tiếp tục tấn công:
– Anh mời em đi nghe nhạc …
Trời! Tôi nghe xong lời mời của anh chàng là chỉ muốn “độn thổ” ghê gớm …. Tôi đưa ngón tay chỉ vào quầy thịt như muốn “đánh trống lãng” câu hỏi vừa rồi
– 15 pounds nghe anh, anh lựa thịt mỏng mỏng
– Thứ Năm nghen, anh có vé, anh mời mà …
– Dạ không được đâu …
– It’s my birthday
– Oh, happy Birthday anh …
Sáng sớm hôm nay tôi ra đường gặp cái gì mà xui xẻo dữ thần! Giờ đây tôi chỉ mong cho anh chàng cân thịt lẹ lẹ để tôi còn đi cho xong chuyện …

Tôi trả tiền xong, đẩy xe ra khỏi chợ khi đến chổ đậu xe mới hoàng hồn trở lại … Vậy là từ rày về sau, chợ đông xe, khó tìm chổ đậu cách mấy tôi đành phải chịu, chợ vắng, dễ tìm chổ đậu xe mà như hôm nay … chắc tôi đứng tim chết sớm được!

&&&&&

-Hà, số phone của ai con bỏ quên trong bao thịt vậy nè?
Mẹ đưa cho tôi một miếng giấy màu hồng, loại giấy chợ dùng gói thịt cá, một mảnh nhỏ xé ngang xé dọc, hàng chữ mực màu đen “Anh Thành 714 (555)(5151) nhớ nhé !”

Trần Thị Hà Thân

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button