CHO TÔI XIN
Trần Trung Ðạo
Gởi Hạnh
Ðừng cúi xuống sẽ làm người ta lớn
Ngẩng đầu lên để chẳng thấy ai cao
Ðồng bào ơi đừng tiếc những chiêm bao
Thức dậy ! Biến thương đau thành sắt thép
Ai cũng sống một lần rồi để chết
Khác nhau chăng chết để sống muôn đời
Nước non nầy da thịt của tôi ơi
Cho tôi gởi tấm lòng tôi qua đó
Cho tôi xin làm bông hoa rất nhỏ
Giữa rừng hoa thơm ngát của quê hương
Cho tôi đi trên muôn vạn nẻo đường
Tiếng mẹ hát như lời sông núi gọi
Cho tôi hôn đôi mắt buồn thơ dại
Lâu lắm rồi không thấy mặt anh em
Bao nhiêu năm nghe máu chảy ruột mềm
Tôi vẫn đứng bên nầy sông cách biệt
Cho tôi chết làm người dân nước Việt
Linh hồn tôi phơ phất giữa trời Nam
Xác thân tôi trôi dạt bến sông Hàn
Làm phân bón cho quê nghèo khốn khổ
Cho tôi nhặt chiếc lá vàng trước ngõ
Viết bài thơ tha thiết hiến dâng đời
Chút chân tình trang trải với muôn nơi
Rất nhỏ bé nhưng vô cùng sâu rộng
Ðồng bào ơi hãy vùng lên cách mạng
Khi bước đi xin nhớ ngẩng cao đầu
Một đời nầy hay muôn vạn đời sau
Tôi kiêu hãnh làm người dân nước Việt.
Trần Trung Ðạo
[ ]