cha mẹ có thằng con
an phú vang
cha mẹ anh vốn nghèo anh là thằng di tản
đời cả nước sang trang qua Mỹ tưởng tạm thôi
ai nào biết đã xong vài cuộc đổi
nay mẹ anh đã già đời vẫn cứ nổi trôi
cha anh chết từ hồi anh ba tuổi
giấy tờ ghi chữ “tử trận” ngang phè
lúc đó bé tưởng là tàn cây nhé
chẳng là gì, lớn chút nghĩ mới ra
đất nước mình chinh chiến từ đời cha
sang đời con giật mình đêm pháo kích
ở quân trường nhắm bia cho trúng đích
chưa bóp cò, đạn nọ đã sau lưng
anh biết những buổi mẹ tan chợ về chiếc rổ còn lưng
tối ăn cháo, cả nhà ăn cháo
anh cũng biết những cú phép đi chuồn về nhìn các em áo não
mẹ thấy con buồn dúi cho vài trăm
một lần thua anh lỡ chạy xa xăm
cũng xong phận, đêm nằm ôi sao thẹn
mẹ đã mong gì những ngày thai nghén
anh nhớ hoài nên ngậm miệng mà đi
đất nước mình sao lạ quá đôi khi
chúng ta không thương nhau thì còn gì để nói
thời di tản choảng nhau tay đã mỏi
lớn thì ngon hơn, tim nhói có đau hơn
nghe chuyện đó hoài nên bỏ net hạ sơn
bỏ thần tượng một hôm thành quái đản
anh biết có những khi mình sống đời rất sảng
nhưng mà thôi… nhìn vườn cải hoa vàng. Vui tạm
cha mẹ anh xưa nghèo chẳng có gì cho con bám
chỉ tình thương lúc tuổi đã tám hai
13.09.03