bức tranh vĩnh cửu

Thu Thuyền

Sở này Mỹ làm chủ, Do thái quản lý, Do thái lãnh đạo. Nhân viên Dothái chiếm 80%, thiểu số còn lại là Mỹ, Việt, Tàu, Ấn. Đi đâu cũng nghe tiếng Hebrew. Giống như dân Ý, người Do Thái ăn to nói lớn, cãi nhau như mổ bò. Tranh luận xong, họ ngồi xuống cùng giải quyết vấn đề, thành ra khó khăn nào cũng vượt qua dễ dàng. Những ai muốn tìm hiểu con cái của Abraham, chẳng cần đi thánh địa Jerusalem, cứ đến đây sẽ có dịp gặp dân tộc Do thái từ khắp nơi: Pháp, Nga, Đức, Ba Lan, Ý… Nói tiếng gì cũng có người hiểu. Họ biết từ hai đến ba ngoại ngữ trở lên, làm việc chăm chỉ bằng mười lần nhân viên Mỹ, triệt để tuân lệnh cấp trên, tinh thần tự giác cao… Hạnh kiểm tốt thế không hiểu sao có lắm kẻ thù? Nhất là kẻ thù truyền đời từ khối Ả Rập và các quốc gia theo Hồi giáo như Afganistan, Pakistan, Indonesia v.v.

Kim vào làm vài ngày đã thấy đồng nghiệp mình có một điểm rất đáng phục: Họ đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau như anh em một nhà. Các trưởng nhóm thường tổ chức những cuộc họp mặt ngoài hãng để nhân viên có dịp trao đổi tâm tình, thông cảm quý mến nhau hơn. Nhắc đến hội họp, Kim chợt nhớ đến buổi mít tinh mới đây, Gal, xếp của Kim đang hào hứng thuyết trình bằng Hebrew, thấy cô bước vào, ông thuận đà nói: “At yekhola lashevet, lo hefsadet clum!” Cô mau miệng “Ken ken, Narkon” (Vâng vâng, Đúng vậy). Câu trả lời không ăn nhập vào đâu, làm cả phòng cười rộ. Avi với chiếc mũ lù lù như cái tô úp trên đầu, cố nhịn cười, “Gal, ông phải nói chậm lại thì chị ấy mới hiểu!” Yifat ngây thơ cãi: “Nói chậm, chưa chắc đã hiểu đâu.” Tất cả lại được một phen cười muốn lộn khỏi ghế. Gal chỉ biết ngỏn ngoẻn, vừa xoa đầu hói vừa đổi hệ Anh ngữ, mời Kim an tọa. Moshe tóc tai bờm xờm, mau mắn chỉ Kim chiếc ghế trống cạnh anh nhưng Kim đã sà xuống bên Yifat (Thú thật, Kim không chịu được mùi hăng hắc của Moshe.) Yifat huých tay nháy mắt, đùa: “Tôi xin đề nghị Kim học tiếng Do thái cho cả nhóm đỡ mất công nói tiếng Mỹ.” Cô này nói không sai, chỉ vì một mình Kim mà mọi người phải khổ. Udi lại sốt sắng bồi thêm: “Năm 1975, Do thái đón khoảng 400 người Việt tỵ nạn sang. Bây giờ họ làm ăn khá giả, nói tiếng Do thái trôi chảy. Được mời lên tivi phát biểu, họ bảo, nếu cho họ cơ hội định cư lần nữa, họ vẫn chọn Israel làm quê hương. Tụi tôi nghe xong cảm động quá chừng!” Thôi thì Kim đành phải học đếm, lẩm nhẩm thêm mấy câu chửi để đối đáp cho đúng điệu. Ngoài ra cứ: lô-no, ken-yes, tôđa-Thank you. Lõm bõm dăm chữ đủ dùng trong lúc “buyo lishtot caphê”â (đi uống cà phê).

Lúc giải lao, Kim hay tò mò hỏi về những ngày lễ của Do thái. Sao mà họ vẽ ra lắm ngày nghỉ thế. Mọi sự quan trọng đều bắt đầu vào lúc mặt trời lặn. Hàng quán đóng cửa, kẻ nhịn ăn, người nhịn uống. Hành hạ thân xác đến là phiền. Ngay cả cái đầu cũng không được để yên, nhiều ông cứ đem ra cạo trọc tếu khiến cô nhầm tên hết người này đến người khác. Có tóc, Kim còn cắm râu ông này lên cằm bà kia, huống gì nhẵn nhụi. Điển hình là Jacob và Udi sàng sàng chiều cao làm Kim kêu tên sai loạn lên. Jacob phải phân tích: “Tôi, đầy đủ tóc, độc thân vui tính. Udi đỉnh đầu lưa thưa, vợ mang bầu sắp sanh. Xin chớ gọi tôi là Udi, tôi tủi.” Sau đó Jacob láu lỉnh dặn: “Nếu sợ nhầm, tôi xin mách thêm: Avi cách ngày cạo râu một lần. Mỗi lần cạo râu, cạo luôn tóc. Moshe một tuần cạo râu một lần nhưng ba tháng mới chịu đi cắt tóc cho đáng đồng tiền. Gal thuộc loài động vật không lông. Miễn cạo/cắt.” Gal mắng Jacob ngoa ngoắt. Ông chỉ mặt Jacob, hỏi tất cả: “Có biết tối hôm qua mưa đá, tên này đã làm trò gì không? Jacob. Kể cho mọi người nghe đi!”â Cả bọn nhao lên thắc mắc vì hôm qua những viên đá to bằng nắm tay, rớt vỡ mái nhà, nát cửa kính, vật đổ hàng rào, lõm cả mui xe… Jacob cười cười: “Tôi thấy cục đá to quá, che dù chạy ra lượm coi chơi. Không dè đá rớt gãy dù, may nhờ chạy vô nhà kịp chứ cái đầu này đã bật máu.” Ai cũng cười rũ. Jacob có lối suy luận nhạy bén, giải quyết rất nhanh những vấn đề hóc búa. Vậy mà kỳ này bộ óc để đâu, không đem ra dùng. Như không sợ bạn bè chọc, Jacob kể tiếp: “Tôi bèn vào nhà lựa một cái thau lớn, đẩy ra hứng thử. Đá rớt bể toang thau nhựa của tôi. Một cục đụng trúng ngón tay trỏ, bây giờ còn sưng.” Cả bọn lại bật cười rộ. “Jacob ơi, anh đúng là hiện tượng lạ của trời đất.” Yifat cầm tay Jacob xăm xoi nhìn, lắc đầu tặc lưỡi, mãi. Trong đây, ai cũng ngầm mong Yifat và Jacob bén lửa tình với nhau. Trai tài gái sắc, không kết đôi thật phi lý. Thấy Yifat tỏ vẻ xót xa, cả bọn càng mừng. Biết đâu câu chuyện ngốc nghếch này làm người đẹp rung động?

Yifat chưa chồng, tuổi độ 26. Thân hình cô cao dong dỏng, mái tóc đen bóng óng ả phủ tấm lưng ong. Yifat có khuôn mặt thanh với hàng mi rậm, mắt đen thăm thẳm và chiếc mũi hơi quá khổ. Đặc biệt hôm nào Yifat mặc áo thun vừa ngắn vừa bó, bộ ngực cô vun lên ngồn ngộn, hai cái núm vú be bé cũng không vừa gì. Chúng nổi hẳn trên nền vải thun, cho mọi người biết sự hiện diện của mình. Còn cáùi rốn xinh nhất định không chịu lép vế, cứ ngập ngừng nửa kín nửa hở, trêu ngươi cả những người không tà ý. Yifat đẹp người đẹp nết. Dịu dàng, nhỏ nhẹ. Ngày sinh nhật của đồng nghiệp, Yifat hay đem bánh đến đãi. Trong phòng làm việc của cô ta có một rổ kẹo đầy ắp. Nhiều người tiện dịp vào nhón kẹo trong rổ, hay truy vấn vòng vo xem cảm tình Yifat dành cho Jacob ở mức nào, nhưng cô chỉ chúm chím chẳng trả lời. Còn Jacob thì khỏi hỏi cũng biết anh ta rất thích Yifat. Lúc Yifat đi ngang phòng làm việc của anh, mọi người sẽ có dịp nghe anh nghêu ngao giọng hát thiên nga làm Yifat nhoẻn miệng cười, “Jacob bao giờ cũng hát đúng nhịp!”

Hôm sinh nhật Yifat, mọi người bận việc quên bẵng. Chẳng thấy ai đem bánh vào chúc mừng, Kim chạy vội ra chợ mua một chùm bong bóng tặng bạn. Yifat cảm động, nói khẽ: “Trong đây ngoài Kim, chẳng ai nhớ đến sinh nhật của tôi!” Rồi Yifat rủ cô buyo lishtot caphê. Có lẽ cao hứng trong ngày sinh nhật, Yifat tâm sự: “Chắc Kim không biết tôi có người yêu đã gần một năm. Tôi gặp Said lần đầu tại lớp Tài chí. Hôm sau anh ta ghé đến nhà thăm tôi. Đúng lúc trời đổ tuyết, sân đóng băng làm anh bị trượt chân té rách quần, trầy đầu gối, tôi phải đem thuốc ra thoa. Sau kỳ đó, tụi tôi nói chuyện điện thoại với nhau mỗi ngày và yêu nhau lúc nào không hay. À, chuyện này Kim đừng để đến tai Jacob. Tôi không muốn anh ta buồn trong thời gian làm việc bên đây.” Kim lặng người. Tội cho Jacob, thất tình trăm phần trăm mà không biết. Tò mò muốn nghe thêm, cô hứa nhanh: “Bí mật này sẽ theo tôi chui xuống mồ. À… Said dáng dấp, tính tình ra sao? Cha mẹ Said có hiền không?” Yifat chớp nhẹ đôi mắt long lanh: “Said đẹp trai, khéo chiều chuộng. Anh ấy từ Indonesia qua đây học lái máy bay, gặp tôi, trốn ở lại không chịu về nước. Còn gia đình anh ta vẫn ở Indonesia nên tôi chưa có dịp gặp. Dạo này, không biết họ làm áp lực thế nào mà Said có vẻ suy tư, anh thường nói bóng gió về luật lấy người Hồi giáo. Nếu tôi không đòi hỏi Said theo đạo Do thái thì cũng đừng ai bắt tôi bỏ đạo…” Nói đến đây Yifat bỏ lửng, mím môi bực bội. Kim thêm một phen điếng người. Lựa ai không lựa, lựa ngay đúng dân Hồi giáo. Qua đây học lái máy bay để tiếp nối chương trình dang dở của ngày 9-11 chăng? Nếu vậy chỉ cần học khóa cấp tốc trả nửa tiền. Nổ máy đạp ga, làm cho máy bay cất cánh là tốt nghiệp. Những ý nghĩ khủng khiếp cứ ùn ùn kéo đến, làm rối nùi dây thần kinh não bộ Kim. Mãi một lát sau, cô mới thở dài: “Chuyện này tôi giữ kín nhưng thể nào rồi mọi người cũng biết. Biết rồi chắc họ… lo cho bạn lắm!” Cô định nói họ sẽ phản đối nhưng chữa kịp thời. Yifat cười héo hon, cô bảo: “Tôi đã kể sơ sơ cho Limor, vợ của Udi. Bí mật chẳng bao lâu sẽ lộ nhưng dù thuận hay chống cũng vậy thôi. Tôi đã quyết định thì chẳng quyền lực nào cản được!”

Sau bữa cà phê với Yifat, Kim làm việc không xong. Cứ lan man nghĩ về mối tình của Yifat & Said. Trường hợp Roméo & Juliet với hai họ kình nhau, Kim thấy đã khá tệ. Còn chuyện tình giữa hai dân tộc thù ghét nhau được Kim xếp trên một mức: Rất tệ. Nhưng khăng khăng giữ đạo như Yifat mà vào làm dâu dòng dõi Mu ha mết thì hỏng bét, coi như đụng chạm với gần 1/3 dân số trên thế giới. Ừ mà lỡ Said là đệ tử trung thành của Bin Ladin, cặp với Yifat để che mắt thiên hạ? Chao ơi, không cần cô Mười xem quẻ cũng thấy đường tình của bạn mình đen kịt! “Sao? Kim có tính dự lễ Brit Milah cho con của Udi/Limor không thì đi với tụi tôi?” Avi và Yifat ghé vào phòng, cắt đứt tư tưởng bi quan của Kim. Cô mau mắn xách ví đứng dậy. Lên xe nói chuyện với Avi mới hay đây là lễ cắt da quy đầu. Cô cứ tưởng ăn đầy tháng. Bây giờ hối hận đòi về thì trẻ con quá. Nhất là Kim còn nhớ câu Udi tuyên bố lúc mời bạn bè: “Đây là buổi lễ quan trọng thứ ba trong đời người đàn ông Do thái, sau ngày Bar Mitzva và ngày cưới!” Thôi thì cứ đi xem cắt da quy đầu một lần cho biết vậy.

Vào nhà Udi, Kim vừa kịp nghe đứa bé khóc ré. Cô lạnh người, bấu vai Yifat: “Xong rồi hả?” Yifat khịt mũi cười, “Mới bắt đầu. Em bé khóc vì bị chích thuốc tê hơi đau.” Cô thấy phòng đông nghẹt nhưng im phăng phắc. Udi đầu đội kipa đen viền cam tím xanh, tay bế con, mặt mày xám ngoét, trán đổ mồi hôi ròng ròng. Sợ quá, cô rút ra phòng ngoài, mặc cho Yifat và Avi chen vào tận bên trong. Đứng một lát nghe vị giáo sĩ già tụng kinh rù rì, ríu cả mắt, Kim bỏ ra sân. Gặp Gal đang nói chuyện với Moshe, cô xông vào nhập bọn cho đỡ buồn. Gal ngập ngừng bảo với cô: “Tôi tính mở bữa tiệc nhỏ mời bạn bè trong nhóm mình. Vừa là dịp mừng con đầu lòng của Udi, vừa cho Jacob và Yifat cơ hội gần nhau. Avi chỉ ăn các món Kosher, sẽ đem bánh mì pita và xà lách do anh ta trộn lấy, Moshe lãnh phần đá lạnh cùng nước ngọt, vợ chồng tôi lo gà nướng và thịt viên. Chị muốn góp món gì không?” Kim hứa sẽ đem trái cây tráng miệng vì biết đạo Do thái có lắm thứ kiêng khem nhiêu khê. Không muốn Gal thất vọng, lại không thể kể chuyện Yifat/Said, bụng Kim lấn cấn mãi. Cuối cùng, Kim đành phát biểu khơi khơiø: “Tôi chỉ sợ ông tổ chức mười bữa tiệc, cặp Jacob và Yifat cũng không thành.” Gal ngẩn người, nhìn cô bằng ánh có nhiều dấu hỏi. Kim ấp úng “Tôi… tôi… thấy… không thấy điện xẹt giữa hai người…” Nói đến đây, Kim sợ Gal hỏi dồn đâm lộ chuyện, cô bèn xin phép vào nhà kiếm Yifat. Cô vừa đi vừa khấn cho Yifat mau thoát ra khỏi chuyện tình không đoạn kết. Đỡ rắc rối cuộc đời biết bao!

Vào ngày Rosh Hashana, mọi người vui vẻ mời nhau ăn táo chấm mật ong, mừng Năm Mới thì gương mặt Yifat lại mang mang buồn. Cô cắm cúi lo làm việc. Vẻ rầu rĩ câm nín kéo dài qua tới Yom Kippur. Sáng thứ Ba vô làm lại, Yifat gầøy rốc, mặt mày bơ phờ. Kim lo lắng hỏi han, đúng lúc Moshe bước vào kiếm bánh kẹo trong rổ. Anh nói đùa, “Tôi cũng âu sầu, nhịn đói nhịn khát hơn một ngày trong dịp Yom Kippur. Mất hai kí lô mà chẳng ai đếm xỉa. Bất công quá!” Kim chọc lại ngay, “Anh mất năm ký may ra mọi người mới nhìn thấy!” Moshe chẳng giận, xoa thùng nước lèo, cười hì hì, vói tay lấy thêm vài cái kẹo bỏ túi. Moshe vui tính, thông minh, hiền lành. Anh kiên nhẫn khỏi chê, ai hỏi gì Moshe cũng giảng nghĩa rất kỹ, phải tội thân hình tiết mùi hôi vừa hoi vừa khét làm điên đầu những người chung quanh. Kim sợ nhất vào phòng họp vào buổi chiều, lúc Moshe bốc nặng nhất. Khổ nỗi tất cả không ai dám mở miệng “phê bình ưu khuyết điểm” của anh nên đành chịu làm nạn nhân của bầu không khí ô nhiễm…

Đợi Moshe ra khỏi phòng, Yifat mới ứa nước mắt, kể: “Mấy tuần liên tiếp, không hôm nào Said không năn nỉ tôi theo đạo Hồi. Tôi bực mình đòi chia tay. Tưởng sẽ quên Said dễ dàng, không ngờ mỗi ngày mỗi đau khổ hơn. Muốn điên lên được.” Kim ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Sau đó cô lắc đầu nhăn mặt, làm ra vẻ buồn bã. Cô còn thở dài sườn sượt rồi khoác vai Yifat: “Alapanim! (nôm na: Đen như mõm chó) Tối nay, bạn có buồn, ghé nhà tôi ngủ…” Nói xong Kim kiếm cớ trở về văn phòng ngay kẻo Yifat khám phá ra mình là một kịch sĩ tồi. Đến tối, Yifat không ghé lại ngủ đêm. May quá, đỡ cho Kim phải đóng tiếp vở kịch chia buồn với chiếc mặt nạ sầu thảm. Cô vặên nhạc Xuân tưng bừng nhà cửa. Tối đánh một giấc thiệt ngon!

Sáng hôm sau, Kim lấp ló ở phòng Yifat, tính rủ đi uống cà phê nhưng cô ta cứ ngồi ôm điện thoại mãi. Nói gì mà lắm thế? Đến trưa, Yifat lướt vào phòng Kim, hớn hở khoe: “Said hứa sẽ không nhắc tới chuyện đạo nữa. Tối nay tụi tôi hẹn đi chơi với nhau.” Kim ngao ngán, chẳng biết nên buồn hay mừng dùm cho bạn. Điệu này lại cù cưa kéo cưa rồi! Quả thật, chỉ vài ngày lại thấy Yifat méo xẹo: “Bà mẹ Said từ Indonesia, tự tay bấm điện thoại, nhắc nhở chuyện vào đạo. Giọng bà có vẻ ra lệnh hơn là khuyên lơn!” Kim chỉ biết nói một câu hết sức ngớ ngẩn, Yifat quyết định thế nào cũng ô kê. Bạn bè chỉ muốn thấy Yifat vui vẻ hạnh phúc! Yifat lặng lẽ gật đầu, nước mắt lại viền mi.

Đến ngày Gal tổ chức họp mặt, cả bọn lễ mễ đem đồ ăn tới thật sớm. Avi vẫn đội trên đầu “cái tô úp”, ăn uống kiêng cử rất đúng luật Do thái, không dùng thịt cùng với các món có chất sữa sau ba giờ chiều. Anh tuy sùng đạo nhưng rất cởi mở dễ mến. Kim ít nói chuyện với Avi, mãi đến hôm nay mới có dịp ngồi cạnh tâm tình. Avi thích học ngoại ngữ. Anh ta “se habla Espanol” nghe cũng vi vút đáo để. Hôm nay Avi đặc biệt rủ một cô bạn Mễ có thân hình bốc lửa đến ra mắt bạn bè. Lại hỏi Kim cách nói tiếng Việt câu: I love parties. Rồi lập đi lập lại cho đến khi Kim gật đầu khen phát âm chuẩn. Tội nghiệp, Avi đâu có ngờ Kim bị viêm mũi nặng. Thày nào trò nấy nên câu tiếng Việt vừa rồi, anh đã nói với một giọng nghẹt mũi đặc biệt, nghe rất bịnh!

Chờ mãi chưa thấy Yifat, cả bọn xúm lại lấy i-pager ra. Gõ xong điện thư, nháy nhau bấm nút gửi cho Yifat cùng một lúc. Vợ Gal (Efrat) và vợ Udi (Limor) cũng nhập bọn để phá Yifat. Gửi xong, xoa tay cười khoái chí vì biết beeper của cô ta sẽ vừa rú rít vừa run bần bật. Kéo dài liên miên ít nhất vài phút. Ngồi một tí, máy của cả bọn vang toáy lên. Điện thư trả lời: “Tôi phải ở nhà chuẩn bị đám cưới. Đã chọn ngày đầu năm. Ký: Yifat” Ai cũng chưng hửng: “Lấy ai vậy?” “Họ quen nhau hồi nào?”. Limor bèn đứng lên kể mối tình đầy sóng gió của Yifat và Said cho mọi người. Không ai dám nhìn Jacob, kể cả Kim. Mãi một lúc sau, Gal mới hỏi Limor đã gặp Said chưa. “Lô, lô.” Limor lắc đầu. Bầu không khí đâm nặng nề, bạn bè nói chuyện gượng gạo tránh nhắc đến Yifat để Jacob khỏi buồn. Buổi tiệc chỉ kéo thêm mười lăm phút rồi tàn.

Lúc trở vào hãng, cả nhóm nhận được thiệp mời bằng điện thư. Đám cưới cử hành đúng ngày Một tháng Một lúc 12 giờ trưa tại Mandalay Bay Resort – Chapel by the Bay, Las Vegas. Yifat còn cẩn thận xin lỗi vì quyết định gấp, không kịp in thiệp. Kim sửng sốt: Lựa chọn kỳ cục! Không biết có phải Elvis Presley sẽ đứng ra làm đám cưới cho đôi trẻ, như trong các phim của Hollywood? Cô lao vào phòng Yifat, Sao lại Vegas mà không là Dallas? Yifat cười, Tôi chỉ có thẻ xanh thường trú, Said thì visa sinh viên hết hạn. Lựa Vegas vì thủ tục mau chóng và họ không làm khó dễ về giấy tờ, Silly Ngốc ạ! Kim ngẩn người, Ừ nhỉ tôi không nghĩ đến chuyện này. Giờ ăn trưa, hai cô kéo nhau đi lựa áo cưới. Yifat thử áo mệt nghỉ.

Ngày cưới Yifat, nhóm Kim có mặt đông đủ. Đàng trai không có ai. Bên đàng gái gồm: Gal và Efrat, Udi và Limor, Jacob, Avi, Moshe, Kim đi cùng chuyến bay đến Vegas từ sáng sớm. Người nào cũng xiêm áo chỉnh tề, đàn ông còn thêm chiếc kipa gọn ghẽ trên đầu. Moshe thơm phức, tóc tai gọn gàng. Avi cạo gọt nhẵn thín, sửa tới sửa lui cái cà vạt. Jacob nét mặt u trầm, cố dấu vẻ nôn nóng bằng cách săm soi chiếc máy chụp hình, Udi/Limor xoay trần quanh đứa bé sơ sinh đang khóc ọ oẹ. Bạn bè ngồi trong nhà nguyện không ai nói câu nào. Nhìn quanh chẳng thấy Gal. Chưa kịp thắc mắc thì cửa nhà nguyện mở to. Bà mục sư xuất hiện đầu tiên, Said cất bước theo sau. Kim thấy anh chàng này được quá đi. Tướng tá hiên ngang, mặt mũi hiền lành dễ thương. Anh ta nhẹ nhàng dừng lại ở hàng ghế đầu, chờ đợi. Nhạc đám cưới vang lên tưng bừng, đón chào cô dâu Yifat xinh đẹp trong tấm áo cưới màu hồng, sánh bước bên Gal. Ông cười với Said trước khi trao tay Yifat cho anh. Bên nhau, tình yêu của hai người như tỏa hào quang làm tê liệt thần kinh, choáng ngợp tâm hồn khách đến chia vui. Khi vị mục sư hỏi Yifat có đồng ý sống bên Said, chia sẻ vui buồn, khi khỏe mạnh lúc ốm đau? Yifat nghẹn ngào, Thưa có. Rồi cô bật khóc. Said cũng chan hòa nước mắt, ôm chặt lấy cô vào lòng. Bên dưới, rưng rưng xúc động. Efrat gạt lệ, kéo tay Gal lên chúc mừng đôi vợ chồng son. Jacob, Avi, Moshe, Kim, Udi và Limor lũ lượt theo sau.

Trong mắt Kim, Yifat và Said tươi cười giữa vòng tay bằng hữu bỗng trở thành một bức tranh vô giá. Rực rỡ tình người. Một bức tranh cô mãi mãi không bao giờ quên…

Thu Thuyền
11/2003

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button