Bố Chồng

Bích Xuân, paris

Chồng tôi đi đâu về cởi áo vất trên sofa rồi đi thẳng vào buồng tắm, (đây là thói quen của chồng tôi). Tắm ra thấy bố và con ngồi coi tivi, chồng tôi đến gần nói : Chào ba. Ủa cu Sơn giờ này sao con chưa đi ngủ ?

Nói rồi người cha tới xoa đầu con, thằng con trai 5 tuổi đứng lên ôm chân bố, chờ bố hôn vài cái rồi mới chịu đi vào phòng. Tôi dọn thức ăn bày sẵn trên bàn để chồng tôi ăn bữa cơm tối, rồi lặng lẽ vô phòng cu Sơn, cu Sơn đã ngủ. Tôi về phòng mình. Ngả lưng được một tí tôi nghe hai cha con ngoài phòng khách nói lớn tiếng, mỗi lúc mỗi lớn, chắc là đang cãi vã, y như là kịch liệt lắm ! tiếng chồng tôi nói lớn át cả tiếng bố chồng. Rồi chồng tôi nói gì đó, làm bố chồng tôi chịu hết nổi hét lên : Mày cút ngay…
Tôi nghe tiếng chân rồi tiếng cửa đóng cái rầm kế bên phòng khách. Bố chồng tôi bỏ vô phòng. Tôi nghe tiếng đóng cửa thứ hai cũng cái rầm, chồng tôi cũng bỏ về phòng. Tôi mở cửa qua phòng ngủ với con.

Sáng tôi dậy sớm, sớm hơn mọi khi để lo cho cu Sơn đi học, đã thấy bố chồng ngồi uống trà có vẻ suy nghĩ lắm ! Tôi rón rén bước đến sau lưng bố. Bố chồng hỏi :

– Khi hôm con ngủ được không ?.
– Dạ thưa, được.
– Bố đưa ngân phiếu cho nó sáng nay rồi.
– Đã đi rồi à ? Tôi hỏi với vẻ thờ ơ.

Bố chồng tôi làm thinh. Tôi đến ngồi đối diện bố, tôi phát hiện lên nỗi ê chề thất vọng mà bố cố kềm giữ nét ôn hoà trước mắt tôi. Tôi cảm thấy tôi đã làm phiền bố chồng tôi từ lúc bước chân vào ngôi nhà này. Tôi xin bố chồng tôi một lần nữa cho tôi ra mướn nhà riêng. Nhưng bố chồng nhất định không chịu, bố chồng nói ngôi nhà này, ông đã hứa cho vợ chồng tôi trong ngày cưới, đã thuộc về vợ chồng tôi rồi, người đi là ông chớ không phải tôi. Bố chồng nói vậy, tôi không nói gì được nữa, chỉ biết úp mặt vô bàn tay ấm ức. Bố chồng bóp nhẹ bàn tay nói :

– Chồng con có thể sẽ thay đổi…

Tôi nghẹn ngào.

– Chờ bao lâu nữa hở bố ? Ba, bốn năm rồi, cơm ai nấy ăn, giường ai nấy ngủ.…
– Phải chờ thôi con ạ. Chưa nghe nó đá đụng đến chuyện ly dị, còn tính được.

Lúc nào cũng nghe bố chồng nói câu hy vọng. Tôi chán ngấy đứng dậy.

– Thưa bố con đưa cháu đi học.

Bố chồng tôi đi đâu mà 10 giờ tối rồi chưa thấy về, cũng không gọi phôn về nhà. Mười một rồi đến mười hai giờ, tôi đứng ngồi không yên. Có tiếng mở cửa tôi mừng rỡ nhảy bổ ra, nhưng khựng lại ngay. Chồng tôi bước vô tưởng tôi…mừng khi thấy hắn về. Chồng tôi đi một nước không quay ngó lại, tôi nói cố ý để chồng tôi nghe: Bố đi đâu mà giờ này chưa thấy về ? Chồng tôi làm thinh vất cái áo trên ghế rồi bước vô phòng tắm. Tôi đến trước cửa phòng tắm nói lớn : Bố đi đâu giờ này chưa về ? Chồng tôi nổi cáu nói theo tiếng nước xè xè : Chắc là ông cụ quá chén ở đâu đó ! Không có gì phải đáng lo? Chồng tôi không lo, nhưng riêng tôi lo lắm. Tôi ra phòng khách mở tivi coi cho qua thời giờ chờ đợi. Chồng tôi tắm xong thì điện thoại reng. Cảm tưởng tôi lúc đó không biết mừng hay lo, tôi chỉ nhìn chăm chăm trên cặp môi của ông chồng, đang nhếch lên nhếch xuống như sóng nước, nghe chồng tôi hỏi địa chỉ nhà thương. Tôi bủn rủn tay chân. Vợ chồng tôi vào thăm bố và lãnh bố về. Ông cụ đi vấp té trật khớp xương ở gót chân, ông bạn đưa bố vào nhà thương từ hồi chiều, phải chờ bác sĩ đến khám mới lâu thế. Về nhà gót chân bố sưng to đau nhức, bố chồng tôi phải dựa vào cây gậy để đi rất khó khăn, có khi tôi phải dìu bố mới đứng lên đi được. Tôi nhìn bố người có tâm hồn trẻ trung nhăn nhó vì cơn đau, tôi cũng cảm thấy đau nhói trong lòng, nhìn mọi thứ như mịt mờ. Tôi muốn thoát ra cử chỉ con nít yêu thuơng, dành trọn cho bố chồng. Nhưng không sao được. Bố nằm một chỗ làm cho công việc tôi phải thay đổi. Tôi phải dậy sớm, và đi làm phải xin về sớm hơn để đến trường đón con. Thường ngày thì bố chồng tôi đi đón cu Sơn, và luôn luôn bố làm sẵn cơm tối, để tôi khỏi vào bếp khi đi làm về. Bố chồng tôi nói chẳng làm gì nhờ làm bếp, và chơi với cháu nên ông không buồn chán. Bữa cơm lúc nào cũng chỉ có 3 người, bố chồng, tôi và cu Sơn, còn chồng tôi 10 giờ có khi 11 giờ tối mới về. Bố chồng tôi vui tính tế nhị, rộng rãi hào phóng và tử tế. Năm nay bố chồng tôi bảy bốn, tóc trắng tinh, nhưng da dẻ hồng hào trông còn khoẻ mạnh. Bố chồng thông cảm hoàn cảnh tôi. Ôâng khuyên nhủ an ủi : Chẳng có gì đáng buồn lo, con để bố lo cho. Ôâng chăm sóc hai mẹ con tôi trong suốt thời gian này như con đẻ, nhờ vậy mà tôi vượt qua những năm cô đơn dằn vặt bị chồng bỏ, thay vào đó trái tim yêu thương rộng mở. Tình thương sẽ thay đổi được nghịch cảnh, để niềm hy vọng không khô héo. Bố chồng luôn luôn có những câu nói bông đùa, để làm cho hai mẹ con tôi cười, để tôi biết là bố yêu thương hai mẹ con tôi. Tôi nghĩ ngay rằng tất cả chúng ta đều mong uớc, có một ai đó biểu lộ một tình thương giống vậy, và tôi nghĩ mình là người may mắn nhất. Tôi chẳng biết mình mong muốn gì hơn nữa.

Bố chồng tôi thường thức dậy từ 6 giờ sáng để đọc sách và uống trà. Ông hay ngồi im bên tách trà đang toả ra hơi nóng. Bố chồng tôi ngồi im lặng như nói lên một điều gì thâm thúy. Sự yên lặng để ông mày mò lại những kỷ niệm xa xưa, đã sâu vào trong mưa mù đất xám. Có lần bố chồng tôi chẳng cần giấu giếm, kể tôi nghe chuyện mẹ chồng đã bỏ hai cha con bố yêu người đàn ông khác, khi chồng tôi 3 tuổi. Vài năm sau mẹ chồng tôi bỏ người chồng thứ hai, lấy chồng lần thứ ba, sau đó bị ung thư phổi rồi mất. Phần bố chồng tôi sau vài cuộc tình chẳng ra gì bố chán nản, bố chỉ chăm chú vào công việc làm ăn và nuôi con, cho học hành đến nơi đến chốn. Ra trường chồng tôi có việc làm tốt, cho đến khi chồng tôi gặp tôi, yêu tôi cưới tôi rồi bỏ tôi. Chuyện gì bố chồng cũng tâm sự với tôi. Chuyện đời tôi có gì cũng kể cho bố chồng tôi nghe. Nhưng có một chuyện tôi không thể kể bố chồng tôi nghe, vì thuộc về phòng the vợ chồng. Chuyện chồng tôi bỏ tôi có nhân tình khác là vì…tôi. Khi anh chợt hiểu ra, tôi đã thất vọng vì anh chưa phải là người có năng lực tuyệt diệu, đem đến sự đam mê cho tôi, nên anh bỏ tôi. Tôi hiểu và tôi chấp nhận. Những ngày tẻ nhạt chán nản, tôi dông dài triết lý cuộc đời để sống, không phải lúc nào cũng dễ dàng, đôi lúc cũng thất bại, nhưng nó có giá trị của nó.

Chồng tôi đi, về như bóng ma trong ngôi nhà, xuất hiện lúc về đêm, nhìn tôi với ánh mắt oán than dữ dội, rồi biến đâu mất trước khi mặt trời mọc. Tôi đã quen cái nhìn dữ dội đó bao năm nay, nên chẳng có cảm giác gì. Thôi nhé, đủ rồi nhé ! Anh hành hạ tôi theo thời gian như vậy cũng đủ rồi. Tôi để anh tự do không một lời hò hẹn níu kéo lại. Nếu tôi không vì con, vì bố thì chuyện giữa tôi và anh, chẳng có nghĩa lý gì trong cái xã hội hiện đại này. Trước khi làm vợ anh, tôi đã có tình nhân. Anh bắt gặp tôi ở nhà người tình cũ, trước đám cưới một tuần. Nhưng anh không nói gì, vẫn nói cười vui vẻ, tổ chức đám cưới thật rình rang, coi như chuyện giã từ người tình, tôi về lấy chồng là xong. Một năm sau cu Sơn ra đời thì anh bỏ tôi, chống chếnh lăn lóc quay cuồng giữa gối chăn. Lúc đầu tôi khóc dằn dỗi khi thấy anh cười khẽ. Sau hiểu ra tôi khóc hết nước mắt, bây giờ thì không dễ gì tuôn chảy nữa. Tôi cay đắng nhận ra anh trả thù tôi năm xưa ghé thăm người tình cũ. Anh trả thù tôi bằng các cuộc rong chơi lang bạt, bằng tất cả tình yêu của tôi đối với anh bây giờ.

Anh ghé vào làm tình nhân, bất kỳ người đàn bà nào ở mọi lứa tuổi. Còn tôi nửa đêm bồng bềnh…chập chờn đôi mắt mở to thao láo trong không gian tối tăm của đêm. Hết nhìn đêm tôi quay nhìn con đớn đau cồn cào. Thằng nhỏ được sinh ra trong sự ghét bỏ, và nhiễm sắc rối loạn hoan lạc một vùng nào đó của anh. Thỉnh thoảng tôi nhìn con soi ngắm. Nó là tác phẩm của nỗi đam mê khi hai người sung sướng. Ai sung sướng hơn ai nó không biết. Chỉ biết nó sinh ra hưởng lấy sự cô đơn của người mẹ, và nỗi dằn vặt của cha. Chỉ có nó là khổ. Chao ôi, hạnh phúc có thực hay không ? hay chỉ là cảm giác. Anh thật tàn nhẫn và thấp hèn, tự nhồi nặn mình thành miếng chocolat mềm ngọt, dễ dàng vùi mặt vào những bộ ngực, lôi tuột anh vào vòng xoáy sự ham hố đam mê, của chín tầng mây, mười tầng gió để thoả mãn tự ái. Nét hằn học thoắt biến đi, thay vào khuôn mặt tràn trề hạnh phúc, và chặng rong chơi hình như không có điểm dừng của anh. Thôi anh ! đừng làm con chim già đi tha những cọng rơm về làm tổ để chẳng vào đâu cả. Một phút xiêu lòng tôi phải chấp nhận hậu quả hôm nay. Anh đừng làm tới nữa chẳng ai ngu dại hiền lành đâu. Anh làm gì đi đâu, mặt tôi vẫn cứ tưng tửng ra cho qua cơn mưa ấy.

Tôi cảm giác rồi nhé ! anh bắt đầu đứng cuối con đường, đường đã vắng hoe hoắc rồi. Cũng như nghị lực của anh, và sức chịu đựng của tôi. Hãy dành thời gian còn lại cho nhau, cho con. Đừng phóng túng sức lực nữa anh. Đủ rồi. Đừng để cho nó chìm xuống vực thẳm. Hoan lạc con người ai cũng trải qua, đau khổ kéo đến, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Gieo gì gặt nấy. Tôi gieo một mà quả thật nhiều rồi đấy ! Tôi đang hồi hộp chờ anh dìu tôi, nhìn thấy lại ánh hào quang của nỗi đam mê, mà không ngăn nó dừng lại được. Tôi biết tôi sẽ gặp lại thiên đường, ánh hào quang của những năm trước, ai cũng một lần đã đi qua , mà tôi đã lao vào rồi ngơ ngác chạy tọt xuống… địa ngục.

 

Sáng mở cửa tôi nghe bố chồng nói chuyện với ông con. Bố tôi nói gì đó, tôi cố áp tai, hé cánh cửa mà cũng không nghe lọt được, vì phòng khách quá xa. Tôi thấy nét mặt bố chồng tôi đau đớn, bất lực. Chắc bố chồng tôi thuyết phục hắn về lại với tôi chứ gì ? Lại thấy bố chồng tôi lắc đầu thở dài, móc túi đưa tờ ngân phiếu cho ông con. Nỗi căm giận trong lòng tôi bùng lên. Bố ơi, bố ! khỏûi cần nài nỉ nữa, con đã quyết định thế nào rồi. Người ta đã bỏ con để si mê …cho người ta đi luôn đi. Tôi thong thả bước ra kéo ghế đến ngồi ở giữa. Chồng tôi ngồi đối diện với bố. Tôi ngồi nhìn thẳng vào mặt chồng. Khuôn mặt ấy ở chung nhà mà xa tít tắp, nó không làm tôi đam mê nữa, đã bắt đầu đọng đầy lên sự cô đơn bạc phếch, thảng thốt, dằn vặt, ngượng ngùng. Lòng tôi dâng lên một niềm vui chua xót. Anh từ thiên đường về sao mệt mõi chán chường thế ? Sao vậy hở anh ! Tôi phải làm gì đây ? Aùnh mắt anh ngại ngùng đờ đẫn đến tội nghiệp. Sao tôi thương anh đến thế ! Đôi mắt ấy của tôi mấy năm về trước đấy, khi anh biết tôi đến gặp người tình cũ. Càng nhìn anh tôi chợt thấy mình thánh thiện một cách cao khiết. Chắc là mấy con cá đã trượt hết rồi, chẳng còn gì trong tay, chỉ còn tôi là nơi yên ổn nhất cho anh trở về. Anh nài nỉ hay dùng áp lực gì đó, để bố phải xì tiền cho anh đem xả hơi và nạp nhiên liệu cho những người đàn bà, là thiên đường của anh. Những người đàn bà chỉ coi anh là cây dù, để họ che tạm trong cơn mưa rào mà thôi.

Bao nhiêu năm tôi cúi đầu chấp nhận cô đơn, những đêm dài ngày muộn đến bây giờ ! Bao nhiêu năm rồi nhỉ ? tôi không bao giờ tỉnh táo để nhìn anh như hôm nay ? Anh cũng sống thật với anh đấy chứ ! không giấu giếm , không lừa lọc xảo trá. Đời còn đàn bà thì anh còn sống, để luôn luôn đam mê trong cuộc đời, chứ vợ con có nghĩa lý gì với anh…Tôi thấy thời gian lúc này trôi qua thật là chậm. Chồng tôi mím môi quay mặt nhìn ra sân. Tôi cười khẩy. Chồng tôi quay lại hỏi : Cười gì ? Tôi nói : Cười tình. Và tôi kiêu hãnh nói : Anh trả phân phiếu lại cho. Chồng tôi không nói gì, lấy ngón tay trỏ đẩy tờ séc về phía bố. Im lặng. Bỗng bố chồng tôi nói : Những gì con nói với bố nói lại cho vợ con nghe đi. Nói rồi bố chồng tôi chống gậy đi ra sân. Thằng cu Sơn trong phòng ngủ bước ra chưa kịp kêu mẹ. Chồng tôi thấy con như gặp vị cứu tinh đúng lúc. Mừng rỡ gọi lớn. Thằng nhóc nghe bố gọi chạy sà vào lòng bố. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi ôm con trong tay trìu mến yêu thương, mà anh chưa bao giờ để ý yêu thương, khi nó được sinh ra đến bây giờ. Nước mắt tôi bấy lâu không trào ra, tụ tập lâu bỗng ứa ra tuôn chảy, rớt tong tong nhoè nhoẹt xuống mặt đất. Tôi nửa tin, nửa ngờ cúi đầu im lặng. Tôi bám lấy chút mong manh mộng mị, phía chân trời vô định kia, còn lại như tỏa đầy tâm tôi. Bỗng chồng tôi đẩy cu Sơn ra sân với ông nội, rồi nắm tay tôi kéo vào phòng, khoá trái cửa lại vật tôi xuống. Sợi giây đàn ngỡ đã đứt giây được rung lên. Niềm hy vọng chờ đợi mỏng manh che giấu đỏ rực, tưởng như hão huyền đã tìm lại thấy nhau.. Chồng tôi như cơn gió làm mơn man da thịt… Tôiù cảm thấy như mình hoá thành mây, lơ lửng bay vào cõi thiên đường vắng ngắt giữa bầu trời hun hút xanh…

Mẹ đẻ tôi nghe tin bố chồng tôi té trật xương chân, nên thứ sáu này muốn đến thăm. Mẹ phải mất 5 tiếng ngồi xe buýt mới đến nhà bố chồng tôi. Mẹ tôi năm nay sáu tám, người nhỏ thó kém bố chồng tôi năm tuổi. Tôi còn bà chị có chồng đã có 4 con ở gần nhà mẹ, cách 1 giờ lái xe. Lúc tôi được 5 tuổi thì ba tôi mất cùng với hai người bạn, vì ăn phải trứng độc cá nóc trong một bữa nhậu. Lúc ấy chị tôi đã được 7 tuổi. Ba tôi mất lúc mẹ tôi hăm bảy. Mẹ tôi cam phận tự khép mình vào cái khổ, ở vậy nuôi con cho đến bây giờ. Mẹ tôi không đẹp lại không biết ăn diện, nói năng rất ít nên số phận đã an bài mẹ tôi phải vậy, có điều cái duyên dịu dàng của mẹ đến giờ không mất.

Mẹ tôi sống hạnh phúc êm ấm bên hai con gái. Rồi chị tôi lấy chồng, kế đến tôi. Mẹ tôi mất đi chỗ dựa trung tâm của mình. Mẹ tôi như rút vào thế giới cuộc sống, với nỗi buồn trong tâm hồn. Bây giờ thì mọi việc đã xong xuôi, mẹ sống một mình cũng đã quen. Hai chị em tôi thay phiên đến thăm mẹ rất thường. Đôi khi chị tôi gởi 3 đứa con nhỏ cho mẹ tôi giữ cả ngày, có khi cả tuần, tôi cảm thấy nét vui tươi rạng rỡ trong ánh mắt mẹ. Mẹ nói giữ cháu mẹ bớt buồn. Còn tôi từ khi có chồng, gặp chuyện lộn xộn với chồng, nên ít khi về thăm mẹ, sợ gặp mẹ với cái mặt buồn để mẹ tôi thêm lo. Nhưng vẫn gọi phôn thăm mẹ luôn. Đôi lúc vì bận chuyện gì đó tôi quên, thì bố chồng tôi nhắc. Mỗi lần nói chuyện với mẹ, bố chồng gởi lời thăm. Gác máy tôi nhắn lại lời mẹ gởi thăm bố chồng. Trong nhà không có bóng mẹ, nhưng ngày nào cũng có « mẹ» tôi.
Tôi và bố chồng đi đón mẹ tôi ở trạm xe, chồng tôi ở nhà đi đón con. Tôi thấy bố chồng ông cứ lăng xăng đưa tay nhìn đồng hồ, giục tôi phải ra xe kẻo trễ sợ mẹ tôi phải đợi. Bố chồng tôi bảo đi đón người xa đến mình phải chờ, đừng để người đến phải chờ mình. Bố chồng tôi mặc bộ veste màu rêu đậm, áo chemise màu cà phê sữa, cravate màu cát vàng chấm đen. Bố chồng tôi cao lớn, mái tóc bạc dưới nắng vàng tươi trông thật đẹp lão. Tôi nhìn bố rất kiêu hãnh. Chân bố chồng tôi bớt sưng, ở nhà không chống gậy vẫn đi được. Đi đón mẹ tôi bố cầm cái ba–tong theo. Tôi thấy bố chồng tôi còn oai lắm !

Tôi và bố chồng đến bến xe, dưới nắng hoe vàng trên hàng cây nẻo phố, được hai mươi phút thì chuyến xe mẹ tôi đến. Bố chồng tôi đưa tay mẹ tôi nắm, để giữ thăng bằng bước xuống xe. Mở cửa xe bố chồng mời mẹ tôi ngồi phía trước, mẹ không chịu rồi bà trèo lên băng sau. Bố chồng tôi cũng ngồi cùng băng sau, ông nói để dễ bề nói chuyện.

Bữa cơm tối hai người đàn ông ngồi đối diện hai người đàn bà, thằng cu Sơn đã ăn cơm trước ngồi coi tivi trên phòng khách. Tôi nhìn chồng tôi rồi nhìn bố chồng. Đôi mắt cặp môi hai cha con đều như nhau, nhất là đuôi mắt của bố chồng tôi khi nói chuyện còn rất lẳng. Mải mê hỏi chuyện về tôi mẹ quên ăn, bố chồng tôi cứ gắp món ăn bỏ đầy chén mẹ, và giục ăn kẻo nguội. Mẹ tôi lí nhí hình như vừa đủ cho bố chồng tôi nghe. Cơm nước xong cả nhà ngồi coi tivi, thấy mẹ tôi vòng chéo hai cánh tay lại, bố chồng tôi bảo lấy áo cho mẹ mặc kẻo lạnh. Coi tivi được một lúc khá lâu, mẹ hỏi tôi có phim Tàu không mẹ muốn coi, bố tôi nói ông cũng thích phim Tàu, rồi ông lấy phim mở cho mẹ tôi coi. Chồng tôi ngồi coi một tí đã ngáp dài buồn ngủ, kéo tay tôi ra dấu. Tôi bảo cu Sơn về phòng. Vợ chồng tôi xin phép bố chồng cũng về phòng. Mẹ tôi ghiền phim Tàu coi không biết chán. Không biết mấy giờ mẹ mới đi ngủ. Về phòng chồng ôm hôn tôi, rồi cười khì một tiếng. Tôi hỏi :

– Cười gì ?
– Cười tình.
– Đồ quỷ sứ …

Sáng dậy tôi thấy bố chồng tôi đang tập thể dục ngoài sân. Mẹ còn ngủ. Mẹ ở chơi với tôi ngày mốt thì về.Tôi muốn đưa mẹ đi coi thắng cảnh, và mua tặng mẹ chút quà, nhưng mẹ nói đã có nhiều rồi mẹ chỉ thích làm bếp thôi, vậy là tôi đưa mẹ đi chợ mua những thứ mẹ cần, tôi rủ chồng đi, chồng tôi viện cớ ở nhà dạy cu Sơn làm bài tập. Bố chồng tôi muốn đi cho cái gót chân hoạt động đỡ đau. Tôi nghe chồng tôi phụ hoạ: Phải đấy bố, đi cho gót chân mau lành…Đi chợ xong, tôi đưa mẹ vào hàng áo quần, bố tôi đứng ngoài và tôi thấy ông đi qua đi lại, nhìn vào các tiệm kim hoàn, thoắt cái bố chồng tôi biến đâu mất.

Mới xa nhà hai ngày mà mẹ tôi nhớ nhà đòi về. Bố chồng tôi nói lâu lâu… đến thăm …con cháu ở thêm vài ngày nữa cho….con nó vui. Nhưng mẹ tôi nhất định sáng thứ hai về thôi. Mẹ tôi về bố chồng nhắc mãi những món ăn mẹ tôi nấu, ông khen món nào cũng ngon, nhất là món cà tím nướng dầm tỏi ớt, cá kho dưa cải thật ngon, canh cải thịt bò thơm lựng. Tôi nói lại với mẹ, mẹ nghe nhắc đến bố chồng tôi, bà gởi lời thăm có vẻ như ngập ngừng. Còn bố chồng tôi thì lơ đãng như nghĩ ngợi điều gì, dám nghĩ đến…tương lai không chừng !

Tuần lễ sau chị tôi phôn hỏi, chùm ngôi sao có 9 hột kim cương, trên sợi giây chuyền vàng của mẹï mua bao nhiêu mà đẹp quá ! Tôi ngạc nhiên hỏi sợi giây nào ? Chị nói : Đừng vờ nữa, mẹ nói em tặng hôm mẹ đến thăm. Tôi chợt hiểu. Thế là từ đó tôi hay quan sát ông bố chồng tôi.

Bắt tại trận rồi nhé ! Bố chồng gọi điện thoại cho mẹ tôi, với lời tán tụng ngọt ngào hồn nhiên. Trời đất ơi ! giấy báo điện thoại về tháng nay tăng gấp ba, bốn lần. Chồng tôi nhìn bố chồng tủm tỉm cười hoài. Ông cụ có tình ý thầm kín nên người thấy hồng hào khoẻ thêm ra.

Một buổi sáng, chị tôi báo tin vợ chồng chị đến chở bà cụ về nhà chị chơi vài hôm, không biết khi lên xe bà cụ đóng cửa làm sao mà đến ngã tư chồng chị quẹo để vô nhà, cánh cửa sau bật tung ra bà cụ rơi tõm xuống đất. Hiện giờ mẹ đang nằm nhà thương để bác sĩ khám đầu. Tôi nghe tin hồn vía lên mây, không kịp hỏi thêm gì nữa. Bố chồng giục vợ chồng tôi đến thăm mẹ ngay.

Vào đến nhà thương thì có chị tôi và anh rể đang ở đó. Mẹ tôi nằm trên giường, khuôn mặt hơi bất thần vì cái té hôm qua. Bác sĩ khám đầu và thân thể không thấy có gì đáng nguy hiểm, mẹ chỉ bị trầy da trên vai tí thôi. Nhưng mẹ phải nằm nhà thương một tuần để bác sĩ theo dõi và khám lại.
Bố tôi đến bên cạnh mẹ. Ánh mắt bố chồng tôi như chập chờn giữa cơn mơ, ông muốn cầm lấy bàn tay mẹ tôi, nhưng ngại có anh rể và chị tôi ở đó. Ông đứng nhìn mẹ tôi. Mẹ tôi thì nhìn thẳng trần nhà. Rồi hai bên xưng hô ngắn gọn.

– Vết trầy có nhức lắm không ?
– Dạ, hơi đau tí ạ. Mẹ tôi nói.
– Đau vậy khi hôm ngủ được không ?.
– Dạ, cũng ngủ được một giấc.

Tôi nghe sóng mũi mình nóng rân, và không nhìn thấy gì nữa, giọt nước mắt yêu thương trào ra. Gia đình chúng tôi phải ngủ nhà mẹ tối nay. Ngày mốt chúng tôi về. Gõ cửa phòng mời bố chồng ra ăn sáng thì không thấy ông đâu, ngạc nhiên tôi định hỏi chồng. Chồng tôi cười mủm mỉm đưa tờ giấy ông cụ ghi để trên bàn: « Bố đã ăn sáng và đi bộ tập thể dục, các con cứ đi thăm mẹ. Chờ bố ở đấyï ». Vợ chồng tôi cùng chị và anh rể đến nhà thương, thì thấy bố chồng tôi đang ở trong đó. Khi về chị tôi bắt đầu nghi ngờ vặn hỏi. Tôi phớt lờ đi.

Chị mời chúng tôi ăn cơm trưa ở nhà chị. Bữa cơm thân mật sắp tàn, bố chồng tôi nói một câu xanh dờn, làm cho anh chị và vợ chồng tôi không biết phải tính làm sao. Bố chồng tôi nói như thế này : Các con cứ về. Ngày mai bố hẹn với người bạn có chút việc. Bố sẽ về sau. Thế rồi bố chồng tôi mướn khách sạn ở lại một tuần, để tính công việc gì đó của bố. Tuần sau tôi đi thăm mẹ và đón bố chồng tôi về. Mẹ đã về nhà vết trầy ở vai cũng đã lành, mẹ vẫn khoẻ mạnh. Tôi lặng lẽ ngắm mẹ và hình như mẹ tôi nói cười nhiều hơn trước.

Mẹ hết bệnh, thì đến bố chồng tôi cảm, cúm nặng. Mẹ lại ngồi xe buýt 5 tiếng đến thăm bố chồng tôi cho phải tình suôi gia. Mẹ vào phòng bố chồng tôi rụt rè ngượng ngập, đứng nhìn ông nằm trên giường. Có ánh sáng mặt trời bên cửa sổ phớt qua, làm khuôn mặt bố chồng tôi sáng sủa hơn chút ít. Mẹ nhìn bố chồng tôi, tôi thì nhìn mẹ, rồi tôi nhìn lại tôi. Tôi là thời con gái của mẹ trong lốc xoáy của xa xưa, không biết rõ con đường phía trước, nhưng đâu đó âm thầm lời hứa hẹn hôm nay. Bố chồng tôi nghe mẹ tôi đến thăm, mở to đôi mắt mờ đục mừng rỡ đến tận cùng, làm rung lên mỗi giây thời gian. Bố chồng tôi hỏi:

– Đi đường có mệt lắm không ?.

Mẹ tôi không nói chỉ lắc đầâu, mắt mẹ xa xăm vào đâu đó, rồi bà đưa bàn tay nhăn nheo gầy guộc, sờ lên trán ông giọng mẹ tôi run run :

– Giữ gìn sức khoẻ cho kỹ nghe ! Gót chân còn đau không ?
– Khi trở trời thì nó nhức lắm !
– Chai dầu để đâu, đưa tôi thoa cho. Chân sao lạnh thế này !

Hai bên cứ xưng hô khơi khơi y như thời trai gái mới lớn, nó đã biến mất theo những hạt sương vào mái tóc, bây giờ trở lại ban phát ánh sáng cho mặt đất, cho con người. Sợ mẹ tôi ngượng, tôi bước vội ra ngoài.

Bà chị tôi phê bình:

– Nợ con nợ cháu chưa xong, bây giờ lại nợ… đời. Tưởng bà cụ yên thân rồi !

Đêm nay không biết là bao đêm, tôi suy nghĩ lời bà chị đã phàn nàn, việc bố chồng tôi nhắm nhe tình ý với mẹ. Chị tôi không muốn bây giờ mẹ ràng buộc tình cảm ; vào bất cứ ai ngoài con cháu. Chị nói cuối đời rồi để mẹ thanh thản tâm hồn, già lẩm cẩm rồi mà bày đặt yêu đương làm gì. Bà con biết được cười cho phải biết ! Chị phản đối kịch liệt và không bao giờ chị chấp nhận. Chị chấp nhận hay không chấp nhận cũng thế thôi !. Chị tôi không bao giờ biết thế nào là san sẻ. Mẹ chỉ làm vợ khi con chưa lớn của một cuộc đời nhiều vất vả, khổ đau. Chồng mất sớm, một mình nuôi dạy hai con. Chị và tôi đã may mắn được sự đùm bọc bên mẹ từ lúc bé tẹo. Đến khi lấy chồng chị được thêm cái may mắn nữa, được chồng thương yêu chiều chuộng. Chị muốn gì chồng chị cũng sẵn sàng cho chị đầy đủ, nên tâm hồn chị chưa bao giờ biết những nỗi buồn khát khao. Mẹ và tôi đã qua những gì chị chưa biết đến. Chị còn trẻ mà đã có tất cả những gì chị mong muốn. Chị ích kỷ muốn kéo hết cuộc đời mẹ về phía chị. Phần mẹ có gì đâu ? Một đời chẳng có gì của riêng mẹ. Bây giờ có ông già chăm nom săn sóc, gởi chút tình cuối đời làm của riêng cho mẹ, thì chị không chịu. Chị chưa nhìn thật kỹ làn da cằn cỗi xám ngoét khô héo của mẹ, đã toát lên một chấm sáng. Mẹ hoạt bát vui vẻ khoẻ mạnh ra.
Tôi thấy cuối đời, cuộc tình của bố chồng tôi không chê vào đâu được. Bà con thì ăn nhập gì tới mối tình của bố chồng tôi chứ

Mẹ tôi còn mặn mà nét u ẩn, nên làm lay động lòng bố chồng tôi. Bố chồng tôi có thể lấy người năm mươi còn được, vì ông có tiền và còn đẹp lão. Tôi đứng lặng trước đôi mắt mở to, ngại ngùng thầm kín của mẹ nhìn bố chồng tôi, đang nướng những con tôm giữa bốn bề gió. Ông cẫn thận lột vỏ, âu yếm ép mẹ tôi ăn trước khi đưa cho bà. Trong vô tận của hoàng hôn, đã hắt dài lên nền trời tím úa màu hồng tía. Cả hai đều sinh ra từ mấy chục năm về trước, cả hai ẩn nấp trong ngõ ngách, nhọc nhằn đau khổ đã qua. Chao ôi, mẹ tôi có còn kịp yêu hay không ? Hay chỉ suốt một đời với những công việc, cho con cho cháu ! Nếu tỷ như bây giờ mẹ tôi yêu chắc là hạnh phúc lắm …Chị à, chị không biết bố chồng tôi đang hí hoáy, ngồi sao chép những bài thơ cho mẹ đấy ! Chị đâu nhìn thấy hình ảnh bố chồng tôi lăn xăn trong bếp, phụ mẹ cắt thịt, rửa rau v.v… Bố chồng làm văng giọt nước trên tóc mẹ. Mẹ tôi hỏi :

– Ủa nước đâu lại rơi xuống thế !
– Thằn lằn đái đấy ! Bố chồng tôi nói.

Mẹ tôi ngước nhìn trần nhà:

– Ơ nhà có thằn lằn hở ông ?.

Cái giọng mẹ y như thơ ngây như nũng nịu, chắc lúc này trong tâm hồn bố chồng tôi như có vạn âm thanh, nhưng không bao giờ nghe được, và cõi lòng bố chồng tôi là ký ức thời trai trẻ đang nhóm cháy lên, bởi cái náo nức của con người. Tôi đem cái ước mơ của mình, mà đặt lên cái mong muốn của bố chồng. Ông đã gởi trái tim đang còn năng động, còn rung nhịp có niềm tin yêu, tìm thấy được sự thanh thản trong cõi lòng mẹ tôi. Tôi mong bố chồng và mẹ tôi sống lâu hơn chục năm nữa, để bù lại những tháng năm đã mất. Nước mắt tôi đã chan chứa lên thứ hạnh phúc, trong giai đoạn thứ ba của đời người, mới bắt đầu nẩy nở yêu thương giữa cuộc đời.

Bích Xuân

Related Articles

Check Also
Close
Back to top button