áo trắng
Trần Thị Hà Thân
mảnh mai lụa là xưa em đó
em của hôm qua em ngày thơ
đường nắng chân về vô tư quá
em nhỏ học trò, em nhỏ mơ
những sáng mưa về ngang cửa lớp
em nhỏ học trò sao buồn so
ai ngó làm chi đôi mắt lạ
như gần như xa nỗi thật thà
trường lớp thênh thang khi vui đó
hiền hòa bút mực lúc thơm hương
bảng xanh bụi phấn hồng đôi má
áo trắng về xa có kẻ buồn
em nhỏ đôi lần đây trang sách
vỡ lòng nắn nót chữ ngu ngơ
có khi tay viết rồi đem giấu
giòng chữ bơ vơ thuở dại khờ
em nhỏ học trò không đi học
tháng chín quê người sao ngồi im
hay xưa trắng áo về trong gió
một mảnh hồn đơn thức dậy tìm
nụ hồng cho em
em có thấy những nụ hồng trước ngõ
như tình mình – đẹp lắm phải không em?
hoa rạng rở như người anh yêu dấu
hoa nồng nàn như ngày anh có em
anh trao em những nụ hoa tình tự
một tình yêu nồng hoa nở sớm mai
thơ văn anh dẫu không vần không điệu
ngôn từ anh mãi hai chữ “Yêu Em”
anh ôm ấp nụ hoa đời ân ái
tưới tình yêu qua hơi thở hồn anh
với những gì rất thật tự trái tim.
anh sẽ dành và cho em tất cả
anh ấp yêu vườn hồng em trước ngõ
đóa hoa tình sáng rực rỡ yêu thương
anh-người nông gia vườn hoa tình ái
em-nụ hồng muôn đời trong dấu yêu…
Trần Thị Hà Thân
4.2002
[Viết thay cho một người]